Vân Phi Dương vừa mới thoát khốn nghe được âm thanh hiền lành, thần sắc nao nao.
Hắn nói:
- Ngươi là ai?
Thanh âm hiền lành vang ra.
- Ta là Thần Nông Thị.
Vân Phi Dương cả kinh hô.
- Dược Thần!- Ngươi biết ta?
Thanh âm cũng bộc lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên thật bất ngờ, có người có thể hô ra Thần Hào của bản thân
Vân Phi Dương cười khổ nói:
- Thần có tên có tuổi tại Thần Giới, Vân Phi Dương ta thế nào lại không biết?
- Ngươi...ngươi là Vân Phi Dương?
Thanh âm có chút run rẩy như rất kích động.
Vân Phi Dương nói.
- Không sai.
- Ha ha ha, Thái Vũ tiền bối quả nhiên không có gạt ta!
Tiếng Dược Thần cười to truyền tới.
- Thái Vũ tiền bối là ai?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Dược Thần Thần Nông Thị tại Thần Giới, tuy bối phận không phải già nhất nhưng gần với viễn cổ đại thần, vậy mà lại xưng người khác là tiền bối?
Thanh âm Dược Thần truyền đến.
- Vân chiến thần, danh hào sư tôn ngươi mà ngươi cũng không biết?
- Danh hào sư tôn ta?
Vân Phi Dương bắt đầu suy nghĩ, nhất thời nhớ tới,sư tôn tiện nghi ra vẻ đạo mạo của mình!
Nguyên lai hắn gọi Thái Vũ!
Vào hôm nay, Vân Đại Tiện Thần rốt cuộc biết tên sư tôn tiện nghi.
Hắn phóng thích nguyên niệm, quét qua phiến thiên địa này, nói:
- Lão đầu, Thần Giới hủy diệt, sao ngươi không luân hồi chuyển thế, ngược lại lấy hình thái linh hồn ở chỗ này?
Dược Thần đáp.
- Chờ ngươi.
- Chờ ta?
Vân Phi Dương mờ mịt.
Dược Thần giải thích.
- Ta phụng mệnh sư tôn ngươi lấy hình thái tàn hồn ở chỗ này chờ ngươi.
- Chờ ta làm gì?
Vân Phi Dương khó hiểu hỏi.
Dược Thần đáp.
- Vị diện này là dược viên ta chăm chú bồi dưỡng vạn năm trước, cao giai dược tài đếm mãi không hết.
- Chỉ cần ngươi có đủ không gian chứa, tất cả dược tài bên trong đều thuộc về ngươi.
Thần sắc Vân Phi Dương ngốc trệ, tiếp theo hiện ra vẻ cuồng hỉ.
Phải biết.
Nguyên niệm hắn thủy chung bao phủ trên phiến đại lục này, đã thấy được rất nhiều cao giai dược tài.
Bên trong, Thất Thải Ngọc Liên và Cửu Liên Thảo có ngàn cây!
Đây tuyệt đối bảo địa dược tài lấy không bao giờ hết, mình lấy phiến bảo địa này thì đủ để Liễu Nhu luyện chế bất luận đan dược gì.
- Những dược liệu này đều là của ta?
Vân Phi Dương thoáng như nằm mơ.
Dược Thần nói:
- Đây là ước định giữa ta và Thái Vũ tiền bối.
Vân Phi Dương xoa xoa tay, cười nói:
- Vậy ta không khách khí.
Nói rồi muốn câu thông Phi Dương đại lục, thu toàn bộ dược tài trong thế giới này vào.
Dược Thần nói:
- Vân chiến thần, ngươi có thể lấy đi những dược liệu này, nhưng phải đáp ứng ta một việc.
- Ây.
Vân Phi Dương hỏi.
- Chuyện gì?
Dược Thần nói:
- Đưa thi thể ta về Dược Giới.
- Dược Giới?
Vân Phi Dương chưa nghe nói qua.
Dược Thần bi thương nói:
- Ta đến từ Dược Giới, trưởng thành tại Thần Giới, bây giờ bỏ mình chỉ muốn lá rụng về cội.
- Được.
Vân Phi Dương nói:
- Ta đáp ứng ngươi.
Được nhiều cao giai dược tài như vậy, về sau có thời gian sẽ điều khiển Phấn Khởi hào đi Dược Giới một chuyến cũng không phải việc khó.
Két ——
Nhưng vào lúc này, vỏ đá bao phủ bọn người La Mục vỡ tan, từng người giải thoát từ giam cầm mờ mịt nhìn thiên địa lạ lẫm trước mặt.
- A Nông!
Thần Thần nói:
- Nơi đây có khí tức Thần Nông Thị, người khẳng định từng qua đây!
- Tiểu Hồ?
Âm thanh Dược Thần run rẩy truyền ra.
- Tại sao con lại ở chỗ này?
Nghe được âm thanh hiền lành quen thuộc, thân thể Thần Thần run lên bần bật, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.
Thời điểm vẫn là cáo một đuôi.
Thần Thần đã theo Dược Thần du tẩu vũ trụ sinh hoạt cùng một chỗ mấy ngàn năm, tình cảm thâm hậu, tự như cha và con gái.
- Thì ra là thế.
Từ trong miệng Vân Phi Dương biết được hết thảy, Dược Thần nói:
- Ngươi có thể gặp Tiểu Hồ, sau đó định ra khế ước, đây cũng là duyên phận.
Ô ô ô Thần Thần ôm cánh tay Vân Phi Dương khóc thành sông.
Thân nhân xa cách đã lâu nay chợt gặp nhau,lại chỉ là linh hồn, điều này khiến nàng khó có thể tiếp nhận.
- Hài tử.
Dược Thần nói:
- Đừng khóc.
Thần Thần nức nở nói:
- A Nông, có thể cứu Dược Thần không, phải để người sống!
Vân Phi Dương trầm mặc, hắn không có năng lực cứu Dược Thần.
- Hài tử.
Dược Thần nói:
- Ta chết vạn năm rồi, đã mất khả năng phục sinh.
Ô ô
Thần Thần khóc càng thương tâm.
Dược Thần nói:
- Hài tử, phụ tá Vân chiến thần giúp hắn hoàn thành sứ mệnh tái tạo Thần Giới, đối với con cũng là một sự việc công đức vô lượng.
- Ừ
Thần Thần cố gắng gật đầu.
Dược Thần nói:
ế ầ ề ể ề- Vân chiến thần, thời gian của ta không còn nhiều, hi vọng một ngày kia, có thể mang thi hài ta về Dược Giới.
Thanh âm dần dần mơ hồ, hiển nhiên linh hồn tồn tại vạn năm đau khổ thủ hộ phiến thiên địa này cuối cùng phai mờ.
Dược Thần chết.
Chết triệt triệt để để.
Trên đời này không còn Dược Thần cũng không có người mang theo thần hồn Dược Thần.
Thần Thần cảm giác được khí tức Dược Thần triệt để tiêu tán, thương tâm nhào vào trong ngực Vân Phi Dương khóc lớn.
Vân Phi Dương không nói lời an ủi, bởi vì để cho nàng khóc một trận mới có thể phát tiết phần bi thương kia.
Khu vực trung ương đại lục có một gốc đại thụ che trời, cành lá rậm rạp, bộc lộ ra khí tức trang nghiêm.
Dưới cây.
Một lão giả hiền lành, người mặc áo vải ngồi xếp bằng, phảng phất như lão tăng nhập định.
Lão là Dược Thần.
Đã vẫn lạc vạn năm trước.
Phù phù.
Thần Thần quỳ xuống dập đầu hướng về Dược Thần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy nước mắt.
Vân Phi Dương cùng Liễu Nhu đứng bên cạnh cũng rất bi thương, dù sao bàn về bối phận, Dược Thần gần với Thời Không, Tuế Nguyệt hai vị viễn cổ đại thần.
Ông!
Đột nhiên lưu quang lấp lóe.
Phía trước Dược Thần hiện ra một đài cao, phía trên để một bản thư tịch thật dày, viết bốn chữ Thần Nông Đan Điển.
Liễu Nhu đi tới.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy dược điển lật ra xem, cảm khái.
- Dược Thần tiền bối quả nhiên lợi hại, tổng kết ra nhiều đan phương như vậy!
Thần Nông Đan Điển là đan dược thư tịch Dược Thần viết, bên trong không chỉ có ghi chép đan phương chính mình sáng tạo còn thu nhận đan phương người khác sáng tạo.
Đây tuyệt đối là bảo vật vô giá!
Tuy Liễu Nhu cũng hiểu đan đạo nhưng so với Dược Thần, chỉ có thể coi như một hài tử khoan thai học bước, có Thần Nông Đan Điển, đối với nàng mà nói, còn tốt hơn đạt được Thiên giai vũ kỹ.
- Phi Dương.
Liễu Nhu nói:
- Dược Thần tiền bối thủ hộ vị diện này để uẩn dục dược vật, có thể thu nhập Phi Dương đại lục không?
- Ta thử một chút.
Vân Phi Dương nhắm mắt lại, linh hồn dung nhập giữa thiên địa câu thông cùng bản nguyên.
Để hắn ngoài ý muốn là.
Qua một lát, đã thành lập liên hệ cùng bổn nguyên vị diện này mà không có bất kỳ phản kháng nào.
Hưu!
Tâm niệm khẽ động, thế giới thể trạng rất nhỏ đã xuất hiện trong Phi Dương đại lục. Vân Phi Dương cùng bọn người Liễu Nhu thì đứng trong hư không tối tăm, Phấn Khởi hào yên tĩnh ngừng bên cạnh.
Nguyên bản trận pháp nguyền rủa vào lúc Dược Thần vẫn lạc đã hoàn toàn tan vỡ.
Ken két
Võ giả hoá đá toàn thân trên chiến thuyền nhao nhao vỡ ra, khôi phục hình người, nhưng vì thời gian hoá đá quá dài nên bọn hắn đã triệt để tử vong.
- Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương mang theo Liễu Nhu cùng Thần Thần về Phấn Khởi hào, lần nữa lên đường, hướng về bóng đêm vô tận.
Mà trong lúc này.
Linh hồn đã dung nhập Phi Dương đại lục.