Phương Hủy Đình đứng bên cửa sổ cũng như có ai đốt cả bó lửa trong lòng, lúc thì lo mẹ nhìn ra sơ hở gì sẽ lải nhảu không ngừng với mình, lúc lại sợ Soái Lãng ba hoa linh tinh. Sốt ruột đợi rất lâu mới thấy mẹ mặt mày hiền hòa mang cơm lên, vừa sắp xếp bát đũa vừa hỏi con gái: " Đình Đình, vì sao con che giấu mẹ kỹ thế, hẹn hò với Tiểu Soái nửa năm rồi mà không nói cho mẹ biết."
" Nửa ... Nửa năm?" Phương Hủy Đình nghe là biết Soái Lãng nói bậy, lập tức nói: " Đúng là nửa năm thật, trong đầu toàn vụ án, không ngờ thời gian qua nhanh thế, quên cả nói với mẹ."
" Chàng trai đó điều kiện gia đình cũng được, cục đường sắt đãi ngộ cao, vừa là kỹ sư, lại làm ăn ngoài, đúng là chàng trai tháo vát." Bà Phương tự nói một mình:
" Kỹ sư, mẹ nói kỹ sư gì?"
" Kỹ sư điện đó, sao, không đúng à?"
" À, à, bọn con gọi là làm ngành điện lực, mẹ cứ hay dùng từ cổ, giờ ai gọi kỹ sư gì nữa." Phương Hủy Đình lấp liếm, lòng chửi mắng Soái Lãng, còn chưa qua cửa đã lừa đảo rồi, mẹ mà biết Soái Lãng là thợ điện, không biết chuyện gì xảy ra:
" Phải rồi, Đình Đình, có lợi này mẹ phải nói với con." Bà Phương bỗng nhiên nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh Phương Hủy Đình, giáo dục:" Đối với tình cảm phải một lòng, không phải mẹ can thiệp vào chuyện tình cảm của con. Nhưng con phải nghĩ cho kỹ, nhìn cho chuẩn ... Nếu con và Tiểu Soái đã tình đầu ý hợp như thế, vậy thì sớm có câu trả lời với Thẩm Tử Ngang đi. Có điều mẹ thấy Tiểu Soái miệng khéo lắm, nam nhân mồm mép mà có sự nghiệp sẽ ... Ài, con theo nó sẽ chịu tội không ít ... Dù nói thế nào, mẹ hiểu chuyện lựa chọn là khó khăn, nhưng con không được chân đạp hai thuyền."
" Con chân đạp hai thuyền à?" Phương Hủy Đình tròn mắt, sao giọng điệu của mẹ lại giống Soái Lãng như thế:
" Con đừng trừng mắt lên với mẹ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, con từ lúc tốt nghiệp trở về tới giờ đã mấy năm rồi, khó khăn lắm mới gặp được hai người thích hợp, kén chọn là đúng." Bà Phương thấy con gái thái độ ác liệt liền khuyên nhủ:
" Được được được, con không gả cho ai hết, mẹ lại tiếp tục rồi đấy." Phương Hủy Đình ném đũa, không ăn nổi nữa:
Bà Phương đặt đũa lên bát cho con gái, tiếp tục khuyên:" Mẹ không can thiệp ... Thực ra mẹ cũng thấy khó lựa chọn, Tiểu Thẩm thì chắc chắn tiền đồ vô lượng, còn Tiểu Soái thì khéo léo biết kiếm tiền. Có điều mẹ thấy con vừa ý Tiểu Soái hơn nhỉ ... Dù sao bất kể là đứa nào, mẹ cũng ủng hộ con."
Phương Hủy Đình hừ mạnh một tiếng:" Mẹ, con nhìn ra rồi, mẹ chỉ mong con gả luôn cho cả hai, để họ đều về làm con rể mẹ."
" Con bé này ăn nói với mẹ thế à, mẹ muốn tốt cho con thôi."
" Mẹ can thiệp như thế tốt chỗ nào?"
" Mẹ con thiệp bao giờ, mẹ nói thôi không được à?"
" Mẹ chỉ nói thôi á? Thôi, con để mẹ làm cả cho xong, con nhắm mắt lại, mẹ đưa con lên xe, tới nhà nào thì tới, đằng nào phải làm mẹ hài lòng chứ đâu phải con hài lòng."
" Con ..."
Thế là hai mẹ con lại bắt đầu cuộc cãi vã không hồi kết... ... ... ... ... ...
Soái Lãng không ngờ rằng mình lừa mẹ Phương Hủy Đình tới vào được danh sách rút gọn rồi, gặp mặt có mười mấy phút mà y ướt lưng áo, đem so với cá tính Phương Hủy Đình, tính khí bà Phương chẳng tốt hơn đâu, với lại có kinh nghiệm với đám bác gái ở khu tập thể rồi, Soái Lãng biết không dễ chung sống ... Thậm chí còn nghĩ 20, 30 năm nữa Phương Hủy Đình nói không chừng thành mẹ mình bây giờ, khi đó mình sẽ thành giai cấp bị thống trị, bảo sao nghe vậy mất.
Ớn lạnh, rùng mình ... Nghĩ tới Phương Hủy Đình biến thành bác gái thùng phi đanh đá như thế mà sợ hãi, Soái Lãng mặc dù đủ mọi tính xấu, tiếp xúc với nữ nhân luôn thái độ là sờ được thì sờ, ngủ được là ngủ ...
Nhưng thái độ với chuyện yêu đương lại vô cùng nghiêm túc, y luôn muốn có gia đình nhỏ, yêu không phải vui đùa, mà là để thành gia lập nghiệp, từ cô giáo quê, tới tiểu học muội, Tang Nhã hay Lôi Hân Lôi, y đều nghiêm túc cân nhắc tới chuyện đó, chỉ là y như không có duyên với chuyện hôn nhân vậy, hết chuyện nó tới chuyện kia xảy ra, đều hỏng cả.
Với Phương Hủy Đình có thể nói là lần nghiêm túc nhất rồi, đến cả vòng thẩm vấn của mẹ vợ cũng đối diện rồi, đột nhiên sinh ra nhiều lo lắng, thậm chí lo đến cả tương lai mấy chục năm.
Cơ mà có muốn, chuyện này chưa chắc gì đâu, Soái Lãng tự biết cái nghề thợ điện của mình với đống tiền án của mình đừng hòng qua được cửa bà Phương. Chuyện này không giấu được lâu đâu, với tính soi mói của bà Phương như thế thì tám thành sẽ đi nghe ngóng, mà chỉ cần tới khu tập thể hỏi một câu, mười người hết 9 là không nói câu nào tử tế về mình.
Phương Hủy Đình cãi nổi mẹ mình không? Soái Lãng như nhìn thấy cảnh bà Phương dùng thừng treo lên xà nhà ép con gái không được qua lại với mình.
Gì chứ, nhìn người thì Soái Lãng nhìn chuẩn lắm.
Xem ra lần này cũng hỏng rồi.
Ngồi trên xe taxi Soái Lãng bị đủ mọi tâm tư rối loạn làm mất phương hướng, tiền cũng có rồi, hậu họa cũng trừ rồi, công việc đã chính thức, cuộc sống đi vào quỹ đạo, còn có một cô gái xinh đẹp thích mình, mọi thứ đang mỹ mãn ... không ngờ chỉ mười mẫy phút trò chuyện có nguy cơ đổ vỡ hết.
Đang phiền lòng thì có điện thoại, nhìn thấy Đại Ngưu gọi, từ chối luôn, không có tâm tư uống rượu, ai ngờ tin nhắn tới :" Đi đón Lão Quải, mày quên à?"
Oa, Soái Lãng vỗ trán bồm bộp, Trình Quải say rượu tông xe vào cảnh sát bị giam giữ chưa ra, lâu như vậy quên béng mất, vội vàng gọi điện lại, Đại Ngưu, Lão Hoàng, La Sách đã tụ tập với nhau rồi.
Ai ngờ còn có chuyện nữa, Đại Ngưu bảo, giới thiệu đối tượng cho mình, Soái Lãng nghe đã nổi nóng:" Bằng vào mày mà muốn giới thiệu đối tượng cho tao à, mày toàn quen gái ăn sương, đừng tưởng tao không biết."
" Không phải, mẹ tao muốn giới thiệu đối tượng cho mày." Đại Ngưu nói, đơi mãi không có ai trả lời, gọi: "A lô, Soái Lãng, làm sao thế?"
"Mẹ mày, đang nói chuyện tự dưng bỏ đi đâu thế hả?"