Dưới thành Thanh Châu.
Không chỉ mọi người bối rối.
Bản thân Tô Trường Ngự cũng bối rối.
Hắn vô cùng ngượng ngùng.
Hắn cảm thấy hình như đầu óc mình có vấn đề.
Rõ ràng là định bảo Diệp Bình ra tiếp chiến thay mình.
Nhưng vì sao lời nói ra miệng lại hoàn toàn khác vậy?
Hơn nữa đây còn... không phải là lần đầu tiên.
Nghĩ nghĩ một chút, Tô Trường Ngự chợt phát hiện, trước kia, mỗi khi hắn gặp phải tình huống bối rối, hắn đều như vậy.
Rõ ràng là muốn nói thế này, nhưng khi nói ra lại thành thế khác.
Thế này là sao?
Trong lòng Tô Trường Ngự đầy hoang mang.
Mình thích giả trâu bò thật, nhưng mình đâu phải bị úng não, biết cái nào có thể giả trâu bò, cái nào là không mà.
Nói tới cung trăng, hắn làm được.
Nhưng bảo ra sân, hắn không làm được.
Tô Trường Ngự hiểu rõ mình hơn bất kì ai.
Nhưng lại không khống chế được cái miệng của mình.
Mịa nó, cái này không hợp thói thường.
Tô Trường Ngự càng nghĩ càng thấy mình kì quái, song nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không nghĩ ra được câu trả lời hợp lý.
Mà chuyện này để sau, chuyện cần làm bây giờ là việc trước mắt phải giải quyết làm sao?
Làm sao bây giờ?
Phải làm gì bây giờ?
Tô Trường Ngự luống cuống.
Hắn cảm thấy mình đúng là đang tự tìm đường chết.
Tô Trường Ngự vô thức quay qua nhìn Diệp Bình.
Ý của hắn rất đơn giản, ngươi lại tạo bậc thang cho ta đi xuống lần nữa đi!
Diệp Bình cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Tô Trường Ngự.
Liên tưởng tới câu Tô Trường Ngự vừa nói, hắn liền hiểu ra.
Đại sư huynh đây là muốn tự mình chiến đấu, để giúp mình ngộ kiếm.
Hắn thở dài: "Đại sư huynh, vậy đệ đi ngộ kiếm."
Tô Trường Ngự bối rối.
Ngươi đi ngộ kiếm thật á?
Ý ta là bảo ngươi tìm cớ cho ta thoát cơ mà?
Tiểu sư đệ, ngươi đừng đi, ngươi mau trở lại đây!
Tô Trường Ngự hò hét trong lòng.
Đáng tiếc Diệp Bình đã bắt đầu ngộ kiếm.
Đám Từ Thu Bạch sửng sốt.
Bọn họ không ngờ, Diệp Bình lại thật sự ngồi xuống đất ngộ kiếm!
Làm cái gì thế? Tình hình như này mà ngươi còn có thể ngộ kiếm?
Ngươi trêu chọc ta hả?
Ngược lại, Lý Ngọc vội vàng mở bình phong ra để che nắng cho Diệp Bình, thể hiện tuyệt đối sự trung thành ngoan ngoãn.
"Tiền bối, mời xuất kiếm."
Thiếu niên mặc áo đen lên tiếng.
Y nhìn Tô Trường Ngự chăm chú, kiếm rút sẵn trong tay.
Những cặp mắt lập tức đều đổ dồn vào Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự vô cùng phiền muộn.
Tình thế này quả thực lúng túng.
Đương nhiên là hắn sẽ không xông lên rồi, lên là lòi đuôi ngay, thật ra bị lộ tẩy bị mất mặt cũng không phải là chuyện gì lớn, không làm người ta chết được.
Nhưng mà... lỡ đao kiếm không có mắt, làm hắn bị thương thì sao?
Hắn tới đây là để giả trâu bò, chứ đâu phải đi tìm chết.
Làm sao giờ, làm sao giờ?!
Tô Trường Ngự lòng nóng như lửa đốt, nhưng nhìn bề ngoài hắn lại bình tĩnh vô cùng, chỉ là không nói lời nào mà thôi.
Tô Trường Ngự im lặng mãi không ra tay, làm mọi người ngơ ngác.
Nửa khắc đồng hồ sau.
Thấy Tô Trường Ngự vẫn không có dấu hiệu ra tay, thiếu niên mặc áo đen không nhịn được lần nữa lên tiếng.
"Mời tiền bối xuất kiếm."
Giọng y lần này kiên định hơn ban nãy, khiêu chiến Tô Trường Ngự.
Nhưng Tô Trường Ngự vẫn không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn y, làm thiếu niên mặc áo đen lấy làm khó hiểu.
"Chẳng lẽ người này chỉ là giả vờ giả vịt?"
Thiếu niên mặc áo đen nhíu mày, y đã chủ động khiêu chiến hai lần, Tô Trường Ngự đều không trả lời, làm y sinh ra ý nghĩ này.
Nhưng y phủ định khả năng này ngay tức khắc.
Vì nếu Tô Trường Ngự này thật sự là phế vật, thì sao lại dám lên tiếng ứng chiến với y?
Đây rõ ràng là chuyện không thể nào.
A! Ta hiểu rồi!
Thiếu niên mặc áo đen chợt nghĩ ra.
"Tiền bối mãi không ra tay, là vì cảm thấy nếu người xuất kiếm, vãn bối sẽ không còn cơ hội xuất kiếm đúng không."
"Nếu như vậy, vậy vãn bối xin bêu xấu."
Thiếu niên mặc áo đen nói.
Đám tu sĩ vây xem ngẩn ra, nói như này nghe cũng hơi có lý.
Nhưng Tô Trường Ngự nghe thấy y nói thế, thì càng thêm bối rối.
Cái này mà cũng nghĩ ra được?
Còn nữa, mi không được qua đây!
Cho ta thêm chút thời gian, để ta suy nghĩ!
Tô Trường Ngự lòng nóng như lửa đốt, bởi vì thiếu niên mặc áo đen đã đi tới.
Lần này không đùa được đâu, mình không thể giả trâu bò được nữa.
Đầu hàng!
Ta đầu hàng!
Tô Trường Ngự hét to trong lòng, nhưng khi hắn mở miệng lại thành.
"Ngươi sai!"
Thanh âm vang lên, thiếu niên mặc áo đen dừng lại, y thấy khó hiểu. Nếu không phải giống như y nghĩ, vậy rút cuộc là vì sao?
Ngoài thành Thanh Châu, hơn mười vạn tu sĩ cũng tò mò.
Mãi không chịu xuất kiếm, mà không phải bởi vì lý do kia, vậy thì vì lý do gì?
Tô Trường Ngự hít sâu một hơi.
Hắn đã nghĩ kỹ lí do để thoái thác, hắn sẽ nói ra sự tình, không giả trâu bò nữa. Mất mặt thì mất mặt, ít nhất vẫn còn giữ được cái mạng!
Tô Trường Ngự nhanh chóng soạn xong những lời cần nói, sau đó mở miệng.
Nhưng lời nói ra lại hoàn toàn khác biệt...
"Ta đã xuất kiếm rồi."
Thanh âm vang lên, toàn trường yên tĩnh.
Tu sĩ vây xem: "? ? ?"
Thiếu niên mặc áo đen: "? ? ?"
Từ Thu Bạch: "? ? ?"
Lý Ngọc: "? ? ?"
Tô Trường Ngự: "? ? ?"
Toàn trường yên tĩnh.
Hơn mười vạn tu sĩ ngơ ngáo.
Mi đã xuất kiếm hả?
Kiếm đâu? Ngươi hù chúng ta? Ngươi coi bọn ta là đồ ngu hết?
Đại ca, bọn ta đồng ý cho ngươi giả trâu bò, nhưng ngươi cũng đừng nên giả tới mức như vậy chớ?
Xin ngươi đó, muốn đánh thì tranh thủ thời gian đánh dùm luôn đi có được không? Ngươi giả tới mức này, cũng quá dữ dằn rồi đó! Ta nhổ vào!
Tất cả tu sĩ tại hiện trường đều lúng túng.
Dù rằng bề ngoài của Tô Trường Ngự đúng là trông rất giống cao nhân tuyệt thế, điều này không ai phủ nhận được.
Dù sao bằng thái độ của đệ tử Tứ Lôi kiếm tông, hay cỗ xe do cổ thú chiến mã chở Tô Trường Ngự, thì đều chứng minh điều ấy.
Nhưng thế này thì hình như hơi quá đà rồi đó!
Còn dám nói mình đã xuất kiếm!?
Thế... kiếm đâu?
Kiếm của ngươi đâuuuu?
Chỉ cho ta xem xem nó ở đâu? Không phải là thanh kiếm kia đó chứ?
Chúng tu sĩ quả thật là bó tay, ban đầu còn có chút chờ mong, nhưng đến lúc này thì chỉ còn chán ngán.
Đám Từ Thu Bạch lặng lẽ lùi lại, ý tứ rất rõ ràng.
Đừng nhìn ta, ta không quen hắn.
Không chỉ tu sĩ Thanh Châu.
Ngay cả bản thân Tô Trường Ngự cũng cảm thấy rất lúng túng.
Hắn biết mình giỏi dở ra sao, nên hắn càng thêm lúng túng.
Ta không phải định nói như vậy đâu.
Thật mà, ta không khống chế được lời nói từ miệng mình, các người tin ta đi.
Tô Trường Ngự phát hiện bệnh của mình càng ngày càng nghiêm trọng.
Khẩu thị tâm phi rất nghiêm trọng.
Tất cả các tu sĩ đều không tin Tô Trường Ngự.
Chỉ có một người, là như có điều suy nghĩ.
Diệp Bình.
Không sai, chính là Diệp Bình.
Tất cả mọi người không hiểu Tô Trường Ngự, Diệp Bình hắn hiểu.
Bọn họ không hiểu, là vì bọn họ không biết Tô Trường Ngự mạnh tới mức nào.
Nhưng Diệp Bình thì biết.
Tô Trường Ngự là kiếm tiên tuyệt thế.
Phàm nhân sao hiểu được tiên?
Diệp Bình nhắm hai mắt lại, hắn bắt đầu ngộ kiếm thật sự.
Vô tận kiếm đồ xuất hiện trong đầu, trong thoáng chốc, những đường kiếm chiêu khác nhau thi nhau xuất hiện ở trong đầu hắn.
Diệp Bình cảm ứng được kiếm chiêu.
Nhưng đó là kiếm chiêu của hơn mười vạn kiếm tu của Thanh Châu Cổ Thành đang đứng ở đây.
Bản thân Vô tận kiếm đồ là được suy diễn từ vô số kiếm chiêu không đếm xuể, huống chi lúc này chỉ có hơn mười vạn kiếm tu.
Nên đương nhiên Diệp Bình có thể cảm ứng được kiếm ý của bọn họ.
Phàm là người đã từng tu luyện kiếm chiêu, tất nhiên đều có thể ngưng tụ ra kiếm ý, chỉ là cực kỳ yếu ớt mà thôi.
Nhưng dù có yếu tới cỡ nào, Vô tận kiếm đồ vẫn có thể suy diễn ra được những kiếm chiêu này.
Nhưng Diệp Bình cảm ứng được một đạo kiếm ý vô cùng đáng sợ.
Là từ trên người Tô Trường Ngự phát ra.
Luồng kiếm ý này rất khủng bố, làm người ta tự nhiên sinh ra một ảo giác rằng, một khi xuất kiếm, nhất định sẽ long trời lở đất.
Chỉ tiếc là những người khác lại không cảm ứng được.
Đúng lúc này, thiếu niên mặc áo đen lại hỏi.
"Kiếm của tiển bối ở đâu?"
Thiếu niên mặc áo đen hít sâu một hơi, hắn nhìn hướng Tô Trường Ngự, hỏi.
Tô Trường Ngự không muốn trả lời, nhưng hắn lại không khống chế được bản thân, bật thốt.
"Không chỗ nào không có."
Giọng của Tô Trường Ngự vô cùng lạnh nhạt, một câu 'không chỗ nào không có', đã phát huy khí chất kiếm tiên đến mức cực hạn.
Trong nháy mắt, Tô Trường Ngự muốn đi chết.
Sao mình cứ không khống chế được cái miệng của mình vậy?
Rõ ràng là mình không hề muốn nói những lời này mà.
Nhưng vì sao không khống chế được vậy chứ?
Mình không muốn giả trâu bò nữa, mình muốn về nhà, mình muốn về tông môn.
Tô Trường Ngự sắp khóc.
Đám tu sĩ vây xem lại càng thêm trầm mặc.
Tô Trường Ngự giả bộ quá lố quá.
Nơi này là Thanh Châu.
Một châu nhỏ của Tấn quốc, nếu ở trong đại hội thử kiếm của mười nước, mà mi nói như vậy, thì còn có người đáp với mi vài tiếng, nhưng vấn đề là đây chỉ là một Thanh Châu nho nhỏ, cảnh giới cao nhất ở đây chỉ là tu sĩ Kim Đan.
Đa phần tu sĩ vây xem đều là Luyện Khí và Trúc Cơ Cảnh, không phải mọi người không phối hợp, mà là hoàn toàn không phối hợp được.
Cái này giống như đi tới một thôn trang, tiền giao dịch ở đây đều là dùng tiền đồng, đột nhiên ngươi xuất hiện, sau đó há miệng ngậm miệng đều dùng đơn vị tính là mười triệu lượng hoàng kim vậy.
Thế này thì ai mà dám tiếp? Nói chuyện với mi, còn không bằng trực tiếp đánh nhau, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi?
Đám kiếm tu Thanh Châu trầm mặc.
Thiếu niên mặc áo đen cũng trầm mặc.
Y thật sự không biết lời của Tô Trường Ngự rút cuộc là thật, hay là giả.
Nhưng sau khi do dự một lát.
Cuối cùng, thiếu niên mặc áo đen xuất thủ.
"Tiền bối, vãn bối xuất kiếm!"
Nói xong, y xuất kiếm.
CHOANG...!
Thanh kiếm màu đen trong tay y run lên.
Trong tích tắc, kiếm thế đã giết ra.
Hơn mười vạn tu sĩ đều biến sắc.
Cuối cùng cũng đánh nhau rồi?
Mọi người chờ mong.