"Lúc ấy, một người của thư viện Vân Lộc được thay lên làm thủ phụ nội các. Người này không tiếp tục duy trì quan điểm của các tiền bối, quyết định về theo phe Nhân Tông, chịu bao người chửi rủa giải quyết việc này cho Nhân Tông. Cuộc tranh giành nền tảng lập quốc ồn ào náo động cuối cùng cũng kết thúc.
"Vì việc này, Thư viện Vân Lộc bị Nhân Tông căm ghét. Nhân Tông nhận ra sự tồn tại của thư viện Vân Lộc bất lợi với sự thống trị của hoàng quyền. Cũng ngay lúc này, Trình Hối đệ trình kế hoạch xây dựng Quốc Tử Giám, đào tạo bồi dưỡng nhân tài cho triều đình."
"Nho gia bắt đầu suy yếu từ lúc này."
Đây là lý do thư viện Vân Lộc và Quốc Tử Giám tranh đấu với nhau về Nho gia chính thống.
Quốc Tử Giám là trường học do quốc lập, thư viện Vân Lộc là trường học tư nhân, tư nhân làm sao bằng được quốc lập. . . . . Hứa Thất An bừng tỉnh hiểu ra.
Hứa Tân Niên kể xong, chuyển sang giọng tra hỏi, "Đại ca huynh nghĩ thế nào? Ý ta là chuyện tranh giành nền tảng lập quốc, chứ không hỏi chuyện học thuật."
Mi sợ dính tới học thuật, một người quê mùa như đại ca không trả lời được hửm? Hứa Thất An chửi thầm trong lòng, ngoài mặt thì cười: "Bề ngoài là tranh giành nền tảng lập quốc, nhưng trên thực tế là tranh giành quyền lực."
"Người đọc sách muốn thực thi khát vọng của mình, thì phải nắm được quyền hành, trong khi số người nắm quyền lực quốc gia là cố định. Ngươi nắm quyền càng to, đồng nghĩa người khác bị mất quyền lực càng nhiều. Cảnh giới giành quyền lực cao nhất, là khiến Hoàng Đế mất đi quyền lực, trở thành ông vua không mũ miện."
Hứa Tân Niên vốn chỉ là thuận miệng mà hỏi, nghe nói thế, thì sắc mặt đại biến.
Hứa Thất An nghiêng mắt liếc hắn: "Sao, ta nói sai?"
Rất đúng, nhưng lời này không được nói lung tung. . . . Hứa Tân Niên hít sâu một hơi: "Nói tiếp."
Hứa Thất An gật đầu: "Đồ Long thuật của Nho gia dù có lợi hại thế nào, thì vẫn không bằng được hoàng quyền. Học thành văn võ nghệ, hàng tại Đế Vương gia (học văn võ thành tài đều để phục vụ cho đế vương). Một câu này đã chứng minh tất cả. Từ xưa đến nay, dù là tham quan hay hiền thần, chỉ cần là quyền thần, đều sẽ không có được kết cục tốt."
Nắm giữ triều chính chỉ là nhất thời, đến cuối cùng đều sẽ bị xử lý, bởi vì thần tử vĩnh viễn chỉ là thần tử. Kiếp trước khi học lịch sử, Hứa Thất An đã nhìn thấy rất nhiều ông vua không mũ miện, nhưng bao nhiêu quyền thần có được kết cục tốt?
Tào A Man (Tào Tháo) không tính, hoàng quyền sụp đổ, chuyển sang thời kì chiến loạn là loại chuyện khác.
Hứa Tân Niên vội hỏi: "Có cách gì phá giải không?"
Những điều đại ca đang nói, học viện không bao giờ dạy.
"Khó lắm!" Hứa Thất An lắc đầu, chắp tay thi lễ một tiếng: "Triều đình như chiến trường, đảng phái tranh giành nhau vui sướng nhất thời, đổi lại cả nhà phải hỏa táng theo."
Lời lẽ của hắn rất kì lạ cổ quái, trong ánh mắt như có cả nghìn năm lịch sử lướt qua. Hứa Tân Niên nhìn đôi mắt ấy mà ngẩn người.
"Nhưng mà, hiện giờ đại ca đang có một suy nghĩ." Lời lẽ Hứa Thất An xoay chuyển.
"Đại ca mời nói."
"Câu chuyện của Đại Nho tiền triều chính là một ví dụ sống mạnh mẽ. Khi ngươi có khả năng tạo nên ảnh hưởng tới số mệnh quốc gia, ngươi sẽ chuyển từ người đọc sách phụ thuộc vào hoàng quyền thành cường giả có địa vị ngang hàng với hoàng quyền."
Mắt Hứa Tân Niên sáng lên, mặt hiện vẻ mừng rỡ, chợt nghe thấy Hứa Thất An nhàn nhã khen: "Nhị Lang thông minh hơn người, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy."
". . . . ." đến lúc này Hứa Nhị Lang mới nhớ ra, rõ ràng là mình đang hỏi bài huynh ấy mà. . . .
Hứa Thất An không nói gì nữa, suy nghĩ một thắc mắc trong lòng. Dù con đường quan trường của thư viện Vân Lộc đang bị cắt đứt, nhưng nơi này vẫn là thánh địa tu hành hệ thống Nho gia.
Thứ nó bị cắt chỉ là con đường làm quan mà thôi.
Hứa Tân Niên không rõ là con đường làm quan của thư viện suy yếu, hay là hệ thống Nho gia suy yếu, nhưng theo Hứa Thất An cảm thấy, hẳn là cái sau.
Vì kết hợp chuyện lúc ở bên thác nước, Hứa Nhị lang đã bảo hai trăm năm nay, Nho gia cao nhất chỉ có tam phẩm.
Là vì nếu đạt được tam phẩm, thì hệ thống Nho gia phải vào triều làm quan? Hay vì có liên quan tới thứ gì đó quyết định số mệnh Nho gia?
"Tấm bia bên kia thì sao? Sao nó lại được đặt ở đây?" Hứa Thất An hỏi.
Hứa Lập Niên nhìn chữ trên bia, ánh mắt phức tạp, chắp tay thi lễ: "Đây là một phần câu chuyện sau vụ tranh giành Nho gia chính thống."
"Trình Á Thánh kia kinh tài tuyệt diễm, sau khi thành lập Quốc Tử Giám, biết nếu muốn vượt qua thư viện Vân Lộc, nhất định phải có một bộ hệ thống giáo dục riêng. Nếu không, đệ tử của Quốc Tử Giám vẫn sẽ là đệ tử của thư viện Vân Lộc.
"Nên ông ta đã dốc lòng nghiên cứu kinh điển Thánh Nhân, lại dung nhập tư tưởng của mình. Cuối cùng, sau mười ba năm, cũng sáng tạo ra một hệ thống giáo dục trò giỏi hơn thầy."
"Tồn thiên lý diệt nhân dục?" Hứa Thất An giật mình.
Hứa Nhị Lang gật đầu, trải qua chuyện vừa rồi, giờ hắn đã nguyện ý nói về chuyện học thuật với Đường ca thô thiển nhà mình:
"Trình Á Thánh cho rằng, vạn vật thế gian đều theo một quy luật nào đó, quy luật này gọi là "Lý", lý là bản chất sau cùng của mọi thứ trên đời, cũng là thứ chân thực nhất."
"Vạn vật nhờ lý mới có thể dựa vào nhau mà tồn tại, mới có thể không ngừng phát triển. Nhưng con người, trong quá trình vạn vật giao thoa hỗn loạn với nhau, sẽ bị lạc bản thân, bị mất phương hướng."
"Nên mới phải có tồn thiên lý diệt nhân dục?" Hứa Thất An hỏi.
Tồn thiên lý diệt nhân dục là đại cương tư tưởng của lưu phái Quốc Tử Giám, cụ thể như thế nào, thì Hứa Thất An phải chờ Hứa Tân Niên giải thích.
Hứa Tân Niên nói: "Trình Á Thánh là người học từ Thánh Nhân, đặt ra bộ quy củ, người đọc sách tuân theo bộ quy củ này, thì nhất định sẽ không sai, sẽ đạt được sự chính xác, hòa vào quy luật của thiên địa.
"Bộ quy củ này đã đưa trung, hiếu, lễ, nghĩa lên đến độ cao thiên lý."
Hứa Tân Niên xùy cười: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết; cha muốn con chết, con không thể không chết; vì đại nghĩa mà xả thân, vì bảo vệ lễ nghĩa mà hy sinh."
Hứa Thất An trầm mặc nghe, đột nhiên hỏi: "Vậy Từ Cựu thấy sao, cái này là đúng hay sai?"
Hứa Tân Niên ngẩn ra, ngơ ngác nhìn đường huynh, há miệng định đáp, nhưng như có một sức mạnh thần bí kẹt ngay cổ họng, làm hắn nói không ra lời.
Hứa Thất An hiểu ngay, sức mạnh đó gọi là "giam cầm tư tưởng ".
"Cho nên, mới có tấm bia này?" Hứa Thất An quay ánh nhìn lại vào tấm bi văn.
"Ừ." Hứa Nhị Lang gật đầu: "Tranh giữa Thư viện Vân Lộc và Quốc Tử Giám là tranh về học thuật, tranh về lý niệm. Tấm bia này đã sừng sững trong Á Thánh Học Cung hai trăm năm không ngã, ngày nào nó không ngã, thì ngày đó thư viện Vân Lộc chưa thắng được Quốc Tử Giám."
"Viện trưởng ở trong học viện mấy chục năm, bạc cả tóc, chỉ muốn phản bác thứ ghi trên bi văn, muốn sáng lập ra một lý niệm chính xác thành thục hơn, nhưng mà thất bại."
"Bởi vì nó đại biểu cho chân lý, đại biểu cho sự chính xác." Hứa Thất An nói.
"Phải." Hứa Tân Niên chắp tay thi lễ: "Không chỉ viện trưởng, kỳ thật đại nho và tiên sinh các thời của thư viện đều không ngừng phân cao thấp với tấm bi văn này, nhưng mà chưa ai thành công. Tư tưởng của Á Thánh, người bình thường làm sao bác bỏ nổi."
"Vậy tấm bia trống bên kia. . . ." trong lòng Hứa Thất An đã có một suy đoán.
"Là để viện trưởng viết, nhưng mười mấy năm qua, ông ấy vẫn chưa viết được chữ nào." Hứa Tân Niên chỉ cái bàn cạnh tấm bia trống:
"Sau đó, có học sinh và đại nho từng thử viết chữ lên tấm bia, để đấu với bi văn của Á Thánh, nhưng chỉ tới hôm sau là đều bị lau mất. Tuy nhiên, bút với nghiên mực thì được giữ lại, có lẽ vì viện trưởng cũng ôm hi vọng này."
"Chính vì vậy, mà mỗi khi đám học sinh nảy ra được ý tưởng, thấy mình ưu tú, đều sẽ tới nơi này viết chữ lưu lại. Tiếc là cái người mà viện trưởng chờ mong tới giờ vẫn chưa xuất hiện."
"Ta cũng đã từng có lúc thấy mình làm được, đề chữ lên tấm bia đá đó. . . ." nói tới đây, Hứa Tân Niên dừng lại, rõ ràng là không định kể lại chuyện thời tuổi trẻ khinh cuồng cho đường huynh, miễn cho bị mất mặt thêm lần nữa.
Trượng nghĩa tử tiết báo quân ân, lưu phương bách thế vạn cổ danh. . . . . Hứa Thất An nhìn bi văn, im lặng một lúc, trầm giọng:
"Từ Cựu, đại ca hỏi ngươi, quân vương nặng, hay là thiên hạ muôn dân trăm họ nặng."
Hứa Tân Niên trả lời không chút do dự: "Đương nhiên là thiên hạ muôn dân trăm họ."
Hứa Thất An hỏi tiếp: "Vậy ngươi đọc sách, là vì cái gì?"
Hứa Tân Niên vô thức: "Trung quân báo quốc. . . ."
Nói xong, hắn tự ngẩn ra.
Hứa Thất An không thèm để ý, tiếp tục hỏi: "Lưu danh sử sách, có thật là thứ mà người đọc sách truy cầu cả đời không?"
Hứa Tân Niên không trả lời, sự im lặng của hắn đã trả lời tất cả.
Hành động của hai vị đại nho Thư viện Vân Lộc khi ăn ké thơ cũng đã nói lên tất cả.
Hứa Thất An chắp tay thi lễ.
Quân muốn thần chết thần không thể không chết, dựa vào cái gì?
Cha muốn con chết, con không thể không chết, dựa vào cái gì?
Cái xã hội chó má này không thể cho thêm chút nhân quyền nào à? Hứa Thất An cười: "Ta không phải người đọc sách, nhưng ta vẫn muốn ghi lại vài chữ. Từ Cựu, mài mực cho ta."
Hứa Tân Niên nhíu mày.
Hứa Thất An: "Bày bút mực ở đây, chả phải để cho người ta viết hay sao. Nếu đại ca viết không hay, ngày mai tự nhiên sẽ có người lau đi thôi."
Hứa Tân Niên nghe vậy, liền đi mài mực. Chốc lát đã xong, hắn cầm bút đứng trước tấm bia, hỏi: "Đại ca muốn viết cái gì?"
"Lần này ta muốn tự ghi." Hứa Thất An cúi đầu nhận bút, hướng về tấm bia đá trống.
Trong đầu bỗng hiện ra cảnh gương mặt của chủ quán hắn ăn sáng hôm nay, rõ ràng là đau lòng muốn chết, vậy mà vẫn không dám nhận bạc. Đáng thương như con chó.
Chuyện tệ nạn của quan lại Đại Phụng vương triều đã tồn tại rất lâu, cả đám đều là lũ mặt người dạ thú mở miệng là hô trung quân ái quốc, nhưng chưa bao giờ ban bố một ánh mắt thương hại cho dân chúng ở tầng dưới cùng xã hội.
Hắn nhớ tới dáng vẻ ngang ngược càn rỡ của Chu Lập khi phóng ngựa trên đường, tên con ông cháu cha kinh thành tha hồ hoành hành mà không sợ bị ghi chép.
Sự tồn tại của vũ lực siêu phàm khiến tệ nạn của vương triều phong kiến thể hiện càng thêm rõ rệt; cũng làm dân chúng tầng dưới chót không có nổi dũng khí đứng lên vạch trần.
Kiếp trước, ít nhất hắn còn đọc được mấy vụ khởi nghĩa nông dân oanh oanh liệt liệt, nhưng đến cái thế giới này, cơ hội nông dân tụ lại khởi nghĩa là không có, và họ sẽ bị đập chết rất nhanh.
Hứa Thất An hít sâu, thở ra, xách bút lên viết:
"Vì thiên địa mà lập tâm, vì sinh dân mà lập mệnh, vì hướng Thánh kế thừa tuyệt học, vì vạn thế khai mở thái bình!"
Viết xong, Hứa Thất An vô cùng sảng khoái, vừa thở một hơi dài trút hết không khí bực bội trong lòng ra, vừa ném bút đi, nói to: "Từ Cựu, đây mới là việc người đọc sách nên làm."
Ầm!
Đầu Hứa Từ Cựu như bị một tia sét đánh trúng, xé tan sự hỗn độn mông lung, phá vỡ gông xiềng kiềm chặt linh hồn.
Hắn ngơ ngác nhìn đường ca, không biết có phải ảo giác hay không, mà Hứa Nhị Lang hình như nhìn thấy trên đầu đường ca có khí tím đậm lóe lên rồi biến mất.
Rắc!
Tấm bia bên cạnh bỗng vang lên tiếng nứt vỡ.
Bề mặt xuất hiện một đường nứt kéo dài từ trên xuống dưới.
Hai huynh đệ kinh hãi, hai người còn chưa kịp làm gì, cả Á Thánh học cung đã rung lắc dữ dội, bụi bặm trên mái nhà văng tung tóe.
Từ Á Thánh học cung bốc lên một luồng thanh khí, xé toạc mây trắng trên đầu, dị tượng cách đó mấy chục dặm cũng còn nhìn thấy.
Hứa Thất An bối rối, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Chuyện gì thế? Hình như... chúng ta gây ra họa rồi. "
"Họa gì? Gây họa gì??" Hứa Tân Niên kích động kêu to: "Chuyện này thì liên quan gì tới chúng ta, chúng ta chưa bao giờ tới Á Thánh Học Cung."
Nói xong, ôm đầu tông cửa xông ra, bỏ trốn mất dạng.
"Người đọc sách, chờ ta với." Hứa Thất An đuổi theo, trong lòng thầm nghĩ tới thời khắc quan trọng, vẫn là người đọc sách có khả năng ứng biến mạnh mẽ.