Chương 9: Bão Sa Mạc (2)

Ma Thổi Đèn Chi Mao Sơn Truyền Nhân

Khai Tâm Bất Lão Quỷ 31-10-2022 15:59:58

"Chết tiệt." Không biết là ai từ phía sau chặn ngang lưng ôm lấy tôi, quẳng xuống lạc đà, may mắn tôi đã giữ thật chặt dây cương nên nó mới không chạy mất, nhưng tôi lại thấy có một con lạc đà nổi cơn điên chạy và biến mất trong bão cát mù mịt. "Vương tiên sinh, ngài đang làm cái gì vậy?" Dựa theo cân nặng thì tôi biết ngay là cái gã béo kia, hắn điên rồi sao? Từ trên lưng lạc đà đem tôi vứt xuống, may mắn là những con lạc đà phía sau đều dừng lại theo con lạc đà đầu đàn, chỉ chạy mất một con. "Đội trưởng bảo tôi ngăn cản chú đó!" Gã béo dùng tay chặn miệng lại, lớn tiếng hô lên. Tôi ưỡn thẳng người lên, nhìn thấy đằng xa có một bóng người đang cõng một người lảo đảo chạy về phía bên này. Hửm! "Vương tiên sinh, cậu đi hỗ trợ họ một chút." Tôi bảo Bàng Tử đi giúp đội trưởng một tay, còn tôi và hai nam sinh vất vả dẫn đám lạc đà gom lại một chỗ, nhưng chúng nó quỳ gối tại một chỗ, sống chết cũng không chịu nhúc nhích. "Mọi người lấy chăn nỉ quấn quanh cơ thể, nằm sấp dưới thân lạc đà." Tôi thở dài một hơi, xem ra hôm nay phải bỏ mạng ở đây rồi. Chỉ trong chốc lát, đất trời đã trở thành một mảnh mù mịt, đứng cách nhau mười bước là không thể thấy gì nữa. Đội trưởng Hồ dưới sự giúp đỡ của Bàng Tử, không dễ dàng gì mới có thể đi vào giữa đội hình lạc đà, người được cõng chính là giáo sư Trần. Thì ra, giáo sư Trần nhất thời sơ ý, bị lạc đà hất văng ra sau, may mắn đã được đội trưởng phát hiện kịp thời trước khi chạy đi quá xa, nếu không mạng già của ông ấy có lẽ sẽ kết thúc tại đây. Mặc dù có một con lạc đà chạy đi mất khiến tôi đau lòng, nhưng vấn đề phiền phức bây giờ là rất khó di chuyển, chẳng lẽ thật sự lần này sẽ bị cát vàng chôn ở đây sao? "Đó là cái gì vậy?" Tóm lại thì thanh niên vẫn còn có đôi mắt tốt, Shirley Dương phát hiện có một bóng trắng đang di chuyển nhanh chóng ở phía trước cách đây không xa, qua giây lát thì đến trước mặt chúng tôi, nó nhìn chúng tôi một cái rồi quay đầu chạy sang hướng bên cạnh. "Lạc đà hoang dã!" Tôi với đội trưởng không hẹn mà cùng lúc hét lên, đây là loài lạc đà hoang dã cực kỳ hiếm thấy trên sa mạc, so với lạc đà bình thường thì ít hơn một cái bướu. "Có lẽ đây là Hồ Đại ban ơn rồi!" Nước mắt của tôi gần như chảy xuống, lạc đà hoang dã trong sa mạc có khả năng sinh tồn vượt xa lạc đà bình thường, đây quả thực là sứ giả của ông trời phái đến! Những con lạc đà vốn cúi xuống chờ chết dường như cũng có cảm giác này, chúng nhao nhao ngẩng đầu lên từ trong cát. "Mau theo sau, đi nào" Tôi nhảy lên lưng lạc đà, thúc nó ở dưới thân đuổi theo, đội trưởng đỡ lấy giáo sư Trần cùng cưỡi một con, những người khác cũng nhảy lên lưng lạc đà theo sau. Không phải tôi ích kỷ không quan tâm đến người khác, tất cả đều đã trưởng thành và phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, không thể giống như đứa trẻ mà chơi kéo búa bao phân chia này kia. Hiện tại, cuồng phong đang cuốn lấy bãi cát vàng, giống như một cơn sóng biển dâng trào đuổi theo từ phía sau, lạc đà hoang đã đi phía trước chỉ còn lại một bóng mờ xám xịt, những con lạc đà chúng tôi đang cưỡi thì khóe miệng đã chảy ra bọt mép. Nhanh lên, nhanh hơn nữa, tôi vừa điên cuồng thúc giục lạc đà, vừa quay đầu nhìn lại cơn bão cát đang ngày càng đến gần, vẫn còn tốt, không ai bị tụt lại phía sau. Đột nhiên, trước mắt tôi trống không, con lạc đà hoang dã đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Đi đâu rồi? Tôi hoảng hốt nhìn bốn phía xung quanh, chẳng lẽ may mắn bỏ rơi chúng tôi rồi sao? Đứng trước thiên tai, tất cả mọi thứ đều lộ ra mười phần yếu ớt, trước mắt là một mảnh tối tăm mù mịt, tôi chỉ có thể cưỡi lạc đà chạy về hướng biến mất của lạc đà hoang dã, bão cát sau lưng càng ngày càng gần, nếu như phía trước thật sự có cát lún, chúng tôi cũng đành chịu thôi. Sự thật chứng minh lo lắng của tôi là dư thừa, khi chúng tôi đi vào nơi lạc đà hoang dã biến mất thì có một bức tường thấp xuất hiện trước mặt, có lẽ con lạc đà hoang kia đã đi vòng qua bức tường rồi. "Nhanh... đi ra sau bức tường...nhanh lên..." Tôi vừa chắn lấy bão cát vừa gầm to, trong số các thành viên của đội khảo cổ thì Diệp Diệc Tâm có thể chất yếu nhất, lắc lư trên lưng gù của lạc đà lâu như vậy, khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch, đã trở nên như vậy rồi mà cũng không muốn làm phiền đến người khác. "Cô Diệp, đi lối này." Tôi thở dài một hơi, giúp cô ấy leo xuống lạc đà. Đây là di chỉ của một tòa thành cổ, những phòng ốc bên trong đã sớm bị tàn phá không chịu nổi, hầu hết các ngôi nhà đều bị chôn vùi dưới lớp cát vàng dày đặc, đoán chừng những tàn tích còn lại này hứng chịu cỡ mấy đợt bão cát lớn nữa cũng sẽ bị che phủ hoàn toàn.