Dưới chân Thanh Vân Sơn, có một nơi hẻo lánh, bốn người đang đứng cạnh nhau, ba nam một nữ, đều lặng lẽ nhìn về phía Thanh Vân Sơn.
Một lúc lâu sau, Độc Thần, người lớn tuổi nhất, bỗng nhiên cười, như có chút cảm khái: "Không ngờ ta còn có ngày trở lại nơi này."
Quỷ Vương đứng bên cạnh cười nói: "Có tiền bối chủ trì đại cục, đâu chỉ có thể trở lại đây? Qua hôm nay, chúng ta sẽ lên Ngọc Thanh Điện trên Thông Thiên Phong uống rượu mừng công."
Độc Thần lập tức lắc đầu, cười nói: "Quỷ Vương huynh, sao lại nói đùa ta vậy? Mọi người đã ước định, đại sự lần này, do Ngọc Dương Tử đạo huynh của Trường Sinh Đường chủ trì, chúng ta chỉ là phụ tá thôi."
Nói xong, hắn quay sang người đàn ông bên cạnh: "Phải không, Ngọc Dương Tử huynh, ha ha."
Ngọc Dương Tử, chưởng môn Trường Sinh Đường, một trong tứ đại phái của Ma giáo, mày rậm, tướng mạo tuấn tú, nhìn chỉ ngoài ba mươi, nhưng thực tế đã hơn sáu mươi tuổi.
Trong Ma giáo, Trường Sinh Đường là một môn phái đặc biệt, bởi vì từ trước đến nay, môn phái này phụ trách canh giữ Thánh Điện, thánh địa quan trọng nhất của Ma giáo ở Man Hoang. Mà mục đích của môn phái này, cũng giống như tên gọi, chỉ là theo đuổi trường sinh, nhưng bọn họ lại là một trong tứ đại phái của Ma giáo, hành sự không từ thủ đoạn, hoàn toàn trái ngược với con đường cầu trường sinh của chính đạo.
Lần này Ma giáo âm thầm tiến đánh Thanh Vân Sơn, Ngọc Dương Tử đến đây, sau khi bốn vị chưởng môn bí mật bàn bạc, hắn được mọi người đề cử làm người chỉ huy, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, liền cười nói:
"Thanh Vân Môn làm nhiều điều ác, mấy trăm năm nay luôn ức hiếp Thánh Giáo chúng ta, hôm nay nhất định phải đòi lại công đạo."
Quỷ Vương cười nói: "Nói hay lắm."
Nói xong, hắn quay sang người phụ nữ bên cạnh, cũng chính là nữ chưởng môn duy nhất trong tứ đại phái, Tam Diệu Tiên Tử của Hợp Hoan Phái, mỉm cười nói: "Lát nữa, cũng phải xem thần thông của tiên tử ngươi."
Tam Diệu Tiên Tử xuất thân từ Hợp Hoan Phái, môn phái có tiếng xấu nhất Ma giáo, dung mạo tự nhiên là tuyệt sắc, nhưng nhìn lại không có vẻ dâm đãng, mặt mày nhạt nhòa, không trang điểm, ngược lại có vẻ đẹp thanh cao thoát tục.
Nghe Quỷ Vương nói, Tam Diệu Tiên Tử mỉm cười, trước tiên nhìn Ngọc Dương Tử, rồi lại nhìn Độc Thần và Quỷ Vương, nói:
"Ba vị đạo huynh đều là nhân vật lão luyện, hơn hẳn ta. Chỉ là chúng ta đều đã lập lời thề trước Thánh Mẫu, Minh Vương, lần này nhất định phải đồng tâm hiệp lực, báo thù cho Thánh Điện năm xưa. Mong ba vị đạo huynh bỏ qua hiềm khích trước đây, đừng phụ lời thề."
Ba người Quỷ Vương nhìn nhau, đều nói: "Tiên tử yên tâm, chúng ta không có ý khác."
Tam Diệu Tiên Tử mỉm cười, rồi quay sang Quỷ Vương: "Đạo huynh, ta đến đây đã mấy ngày rồi, sao không thấy cháu gái ngươi?"
Quỷ Vương ngẩn ra: "Ngươi nói Bích Dao à? Con bé ham chơi, không biết chạy đi đâu rồi, không biết tiên tử tìm nó có chuyện gì?"
Tam Diệu Tiên Tử nói: "Cũng không có chuyện gì. Chỉ là gần đây ta nghe nói, ái nữ của ngươi có được một bảo vật, là dị bảo Hợp Hoan Linh do Kim Linh Phu Nhân truyền lại, có chuyện này không?"
Độc Thần và Ngọc Dương Tử đều biến sắc, cùng nhìn về phía Quỷ Vương, thấy Quỷ Vương cười ha hả: "Không có chuyện đó, không biết tiên tử nghe tin này ở đâu vậy?"
Tam Diệu Tiên Tử đưa tay ngọc lên, vuốt nhẹ tóc mai, nở nụ cười dịu dàng: "Ta tự nhiên cũng là nghe người ta nói. Quỷ Vương đạo huynh, Kim Linh Phu Nhân là tổ sư của Hợp Hoan Phái chúng ta tám trăm năm trước, Hợp Hoan Linh do bà để lại, càng là bảo vật trấn phái của Hợp Hoan Phái. Chuyện này, chắc ngươi cũng biết chứ?"
Quỷ Vương mỉm cười không nói, nhưng hắn chắp tay sau lưng, khí độ ung dung, không có ý lùi bước, vừa rồi còn hòa thuận, bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Ngọc Dương Tử ho khan, liếc nhìn Độc Thần, không ngờ lúc này Độc Thần đã quay đầu đi, nhìn về phía đỉnh Thanh Vân Sơn xa xa, như đang xuất thần.
Ngọc Dương Tử thầm mắng, nếu là trước đây, hắn cũng muốn hai kẻ này đánh nhau một trận sống mái, nhưng bây giờ hắn là người chủ trì, đành phải bước lên trước:
"Hai vị bớt giận, sao lại nói đến mức này? Hai vị đều là cao nhân đắc đạo, hơn nữa đại sự trước mắt, không bằng tạm gác chuyện này lại, đợi xong việc, hai vị tự giải quyết, thế nào?"
Tam Diệu Tiên Tử nhìn hắn, khẽ gật đầu, dời mắt đi, Quỷ Vương mặt không đổi sắc, trong lòng cười lạnh: Ngọc Dương Tử này quả nhiên không phải người tốt, ngại thân phận nên phải khuyên can, nhưng lại có ý ly gián.
Chỉ là Hợp Hoan Linh quả thật lai lịch bất phàm, nhiều năm qua vẫn luôn được coi là Ma giáo tứ đại kỳ bảo, cùng với Phục Long Đỉnh của Quỷ Vương Tông, Phệ Huyết Châu của Luyện Huyết Đường và Vạn Độc Quy Tông Đại của Vạn Độc Môn. Thậm chí, trong Ma giáo còn có lời đồn, rất nhiều kỳ thuật dị pháp của Hợp Hoan Phái, đều phải dùng Hợp Hoan Linh làm trung gian mới phát huy được uy lực tối đa.
Bảo vật như vậy, Quỷ Vương dù có ngu cũng không cam lòng giao ra, cho nên sau khi Bích Dao lấy được dị bảo này từ Tích Huyết Động dưới Tử Linh Uyên, hắn còn dặn dò không được tiết lộ, không ngờ Tam Diệu Tiên Tử này lại có bản lĩnh, dò la được chuyện này.
Quỷ Vương trong khoảnh khắc, liền nghĩ tới những kẻ khả nghi tiết lộ bí mật xung quanh mình, nhưng trên mặt vẫn không lộ vẻ gì, nói: "Ngọc Dương Tử đạo huynh nói rất phải, việc này chúng ta không bằng sau khi sự tình nơi đây kết thúc, hãy bàn bạc lại."
Ngọc Dương Tử thấy hai kẻ ngày thường luôn kiêu ngạo, hôm nay lại nghe theo lời mình, trong lòng không khỏi đắc ý, trên mặt cũng lộ ra một tia mỉm cười.
Ngay lúc này, Độc Thần bỗng nhiên nói: "A, mặt trời lên rồi."
Mọi người nghe vậy, cùng nhau nhìn về phía Thanh Vân Sơn, quả nhiên thấy một vầng thái dương đỏ rực tỏa hào quang, chậm rãi từ đỉnh Thanh Vân Sơn xa xa mọc lên, rải ánh nắng xuống nhân gian.
Ánh nắng ấm áp kia cũng chiếu lên bốn người bọn họ, kéo ra một cái bóng thật dài phía sau. ...
Bước hết bậc thang cuối cùng, Trương Tiểu Phàm rốt cuộc lại một lần nữa tới bên ngoài Ngọc Thanh Điện. Điện đường cao lớn uy nghiêm này sừng sững trước mặt hắn, khí thế hùng vĩ, đứng trước nó, con người nhỏ bé như kiến hôi.
Thường Tiến nói: "Chúng ta vào thôi."
Tống Đại Nhân và Điền Linh Nhi đều gật đầu đồng ý, Trương Tiểu Phàm vừa bước chân định vào, bỗng nhiên thân thể chấn động, ánh mắt nhìn sang một bên. Chỉ thấy ở một góc khác của bậc thang, có một người ngồi dưới đất, dựa vào lan can, quần áo trên người còn sạch sẽ, một đôi mắt mờ mịt nhìn Trương Tiểu Phàm, miệng lẩm bẩm gì đó.
Chính là Vương nhị thúc đã điên nhiều năm.
Trương Tiểu Phàm thấy lòng chua xót, đang muốn đi qua, lại bị Tống Đại Nhân kéo lại, thấp giọng nói: "Tiểu sư đệ, chúng ta vào trước đi, đừng để các vị sư trưởng đợi lâu. Còn Vương nhị thúc, chờ ngươi... Chờ ngươi ra ngoài hãy tới thăm hắn cũng không muộn."
Trương Tiểu Phàm dừng bước, trong lòng buồn bã, nhưng cuối cùng cũng biết Tống Đại Nhân nói là sự thật, bèn gật đầu. Thường Tiến đứng bên cạnh thấy vậy, nói: "Hai vị, nếu không có việc gì, chúng ta vào gặp các vị sư trưởng tiền bối thôi!"
Tống Đại Nhân đáp một tiếng, cùng Trương Tiểu Phàm đi về phía trước, Điền Linh Nhi lại nhíu mày, nói: "Sư trưởng tiền bối? Thường sư huynh, chẳng lẽ còn có tiền bối của môn phái khác tới sao?"
Thường Tiến do dự một chút, nói: "Phải, Thiên Âm Tự tới rất nhiều người, trong đó có cả hai vị thần tăng Phổ Hoằng và Phổ Không, ngoài ra, còn có tiền bối của Phần Hương Cốc cũng tới, đều tới hỏi thăm tình hình của Trương... Trương sư đệ."
Điền Linh Nhi biến sắc, mặt mày trắng bệch, Tống Đại Nhân cũng chau mày.
Trương Tiểu Phàm lặng lẽ bước lên, nói: "Thường sư huynh, chúng ta vào thôi."
Thường Tiến nhìn hắn, gật đầu nói: "Được, các ngươi theo ta."
Nói xong, hắn đi vào trước, Trương Tiểu Phàm hít sâu một hơi, bước những bước chân có phần nặng nề đi theo vào. Phía sau hắn, Tống Đại Nhân và Điền Linh Nhi nhìn nhau, đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương, nhưng phần nhiều vẫn là bất đắc dĩ, chỉ đành đi theo.
Ngay khi bọn họ vừa bước vào Ngọc Thanh Điện, Vương nhị thúc vốn ngồi trong góc, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng lưng Trương Tiểu Phàm. Lúc này thấy Trương Tiểu Phàm biến mất trong Ngọc Thanh Điện, không biết vì sao, hắn cũng loạng choạng đứng dậy, gãi đầu như một đứa trẻ, rồi cũng loạng choạng đi vào Ngọc Thanh Điện.
Những năm gần đây, Vương nhị thúc vẫn được Thanh Vân Môn chăm sóc. Căn bệnh điên của hắn vẫn chưa khỏi, cả ngày lang thang trên Thông Thiên Phong, ngay cả Ngọc Thanh Điện hắn cũng thỉnh thoảng đi vào, nhưng chưa từng gây ra chuyện gì, lâu dần cũng không ai để ý tới hắn nữa.
Cho nên lúc này, hắn cứ thế thuận lợi đi vào, biến mất trong Ngọc Thanh Điện. ...
Trương Tiểu Phàm bước qua ngưỡng cửa, lập tức một luồng khí trang nghiêm, cung kính mục ập vào mặt. Nơi thần thánh nhất của Thanh Vân Môn, vẫn giống như trong ký ức của hắn, khiến người ta kinh thở dài , khiến người ta kính sợ.
Trên đại điện, có rất nhiều người đang đứng, đang ngồi. Nhưng ánh mắt đầu tiên Trương Tiểu Phàm nhìn tới, không phải những người này, mà là nơi sâu nhất trong đại điện, pho tượng Tam Thanh ẩn mình trong bóng tối, dường như ở rất xa.
Phía trước đại điện, hương nến được thắp sáng, cháy lặng lẽ, từng làn khói nhẹ bay lên.
Chính giữa đại điện, trên chủ vị, Đạo Huyền Chân Nhân đức cao vọng trọng, tiên phong đạo cốt ngồi đó, bên cạnh chỗ ngồi của ông là một chiếc bàn trà nhỏ, trên bàn bày một cây gậy đen, chính là pháp bảo Thiêu Hỏa Côn của Trương Tiểu Phàm.
Bên tay phải ông là các vị thủ toạ của các mạch Thanh Vân Môn, ngoại trừ Thương Tùng Đạo Nhân không có mặt, những người khác đều ngồi đó. Các trưởng lão, đệ tử của các mạch khác của Thanh Vân Môn, hoặc ngồi hoặc đứng, đều ở phía sau bọn họ. Những đệ tử trẻ tuổi xuất sắc của các mạch, các phong mà Trương Tiểu Phàm quen biết hay không quen biết, hầu như đều có mặt, lúc này ánh mắt gần như đồng thời đều đổ dồn về phía Trương Tiểu Phàm.
Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ đứng sau lưng Thủy Nguyệt sư thái, bàn tay nắm Thiên Gia bỗng siết chặt. Đôi mắt đẹp long lanh, nhìn chăm chú vào bóng hình Trương Tiểu Phàm.
Bên tay trái Đạo Huyền Chân Nhân, lại là rất nhiều người mà Trương Tiểu Phàm chưa từng gặp, có hòa thượng mặt mũi hiền lành, cũng có lão nhân sắc mặt âm trầm. Còn những người trẻ tuổi đang đứng, ánh mắt Trương Tiểu Phàm lướt qua, chỉ thấy vài gương mặt quen thuộc, trong đó có Pháp Tướng, Pháp Thiện của Thiên Âm Tự, đều cung kính đứng sau lưng một lão tăng ngồi ở vị trí cao nhất, xem ra vị lão tăng mặt mày hiền từ này, rất có thể là một vị thần tăng nào đó của Thiên Âm Tự.
Cùng lúc đó, ở một góc khuất trong đại điện, Thương Tùng Đạo Nhân lạnh lùng nhìn Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ trước mặt, trong mắt là lửa giận.
Tề Hạo cười khổ, đang định nói gì đó, Lâm Kinh Vũ đã nhanh hơn một bước, cung kính nói với Thương Tùng Đạo Nhân: "Sư phụ, không liên quan tới sư huynh, là đệ tử tự ý tới đây." Hắn ngẩng đầu nhìn Thương Tùng Đạo Nhân, nghiến răng, thấp giọng nói:
"Đệ tử làm càn, trở về xin chịu phạt, chỉ xin sư phụ cho phép đệ tử ở đây nhìn Tiểu Phàm, ta, ta, ta..."
Hắn kích động, nhất thời không nói nên lời.
Thương Tùng Đạo Nhân nhìn Lâm Kinh Vũ, môi mấp máy vài cái, một lúc lâu sau bỗng thở dài, trên mặt thoáng qua vẻ cay đắng, rồi phất tay áo bỏ đi, sải bước về chỗ ngồi của mình.
Lâm Kinh Vũ đứng thẳng dậy, nhìn Tề Hạo, Tề Hạo có chút kinh ngạc, nhưng thấy sư phụ không thật sự đuổi Lâm sư đệ đi, xem ra là đã đồng ý, bèn cười với Lâm Kinh Vũ, vội vàng kéo Lâm Kinh Vũ về giữa đám người Thanh Vân Môn, đứng sau lưng Thương Tùng Đạo Nhân.
Thường Tiến dẫn Tống Đại Nhân, Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi đi tới, hành lễ với Đạo Huyền Chân Nhân, lớn tiếng nói: "Sư phụ, Trương sư đệ của Đại Trúc Phong đã tới."
Mọi người xung quanh xôn xao, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía bọn họ, bị nhìn như vậy, đừng nói là Trương Tiểu Phàm, ngay cả Tống Đại Nhân và Điền Linh Nhi cũng cảm thấy không thoải mái.
Tô Như ngồi cạnh Điền Bất Dịch nhíu mày, nói: "Các ngươi lại đây."
Đám người Tống Đại Nhân thở phào nhẹ nhõm, đáp một tiếng, bước tới, Trương Tiểu Phàm đi theo sau lưng sư huynh, sư tỷ. Đúng lúc này, Thương Tùng Đạo Nhân ngồi phía trên Điền Bất Dịch bỗng ho khan một tiếng.
Khóe mắt Điền Bất Dịch giật giật, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng nói: "Lão Thất, ngươi đứng đó, Chưởng môn Chân Nhân và các vị tiền bối có lời muốn hỏi ngươi."
Bước chân Trương Tiểu Phàm vừa bước ra, lại như đụng phải tường, cứng đờ dừng lại, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Vâng."
Tống Đại Nhân và Điền Linh Nhi nhìn nhau, trong mắt đều là lo lắng, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới đứng sau lưng Điền Bất Dịch.
Đạo Huyền Chân Nhân mặt không cảm xúc nhìn xuống, chỉ thấy giữa hai bên đám đông, một thiếu niên cô độc đứng đó, trong mắt có chút căng thẳng và sợ hãi, thậm chí hai tay hắn còn nắm chặt.
Hắn chính là đứa trẻ mồ côi có tư chất tầm thường ở Thảo Miếu thôn năm đó sao?
Trong lòng ông khẽ thở dài.
"Trương Tiểu Phàm." Đạo Huyền Chân Nhân chậm rãi gọi.
Trương Tiểu Phàm chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng nói: "Đệ tử có mặt."
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn hắn, nói: "Các vị tiền bối bên cạnh, đều là cao nhân trong chính đạo chúng ta, lần này cũng là vì ngươi mà tới. Vị này là phương trượng Thiên Âm Tự, Phổ Hoằng thượng nhân, ngồi bên cạnh người là thần tăng Phổ Không đại sư của Thiên Âm Tự, còn có Thượng Quan Sách tiền bối của Phần Hương Cốc..."
Đạo Huyền Chân Nhân không thể thất lễ, đương nhiên phải giới thiệu qua những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy phía sau, nhưng Trương Tiểu Phàm lại không có tâm trạng nghe tiếp. Ánh mắt hắn dừng trên người lão tăng mặt mày hiền từ ngồi ở vị trí đầu tiên. Người mặc một bộ tăng bào màu đỏ thêu kim tuyến, lông mày bạc trắng như tuyết, ánh mắt ôn hòa, lúc này cũng đang nhìn hắn.
Phổ Hoằng thần tăng đứng đầu tứ đại thần tăng của Thiên Âm Tự, xưa nay được coi là một trong tam đại cao nhân, sánh ngang với Đạo Huyền Chân Nhân của Thanh Vân Môn và cốc chủ Phần Hương Cốc, địa vị cực cao, người thường khó mà gặp được, lần này lại phá lệ, đích thân tới Thanh Vân Sơn.
Đừng nói là Trương Tiểu Phàm kinh ngạc, ngay cả Thanh Vân Môn khi nhận được tin tức cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng từ đó có thể thấy, Thiên Âm Tự coi trọng việc "Đại Phạm Bàn Nhược" bị truyền ra ngoài tới mức nào!
Trên đại điện, không biết từ lúc nào giọng nói của Đạo Huyền Chân Nhân đã dừng lại, cả đại điện im lặng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào bóng người đang quỳ trên mặt đất.
Trương Tiểu Phàm chậm rãi cúi đầu, ánh mắt nhìn những viên gạch vàng trên nền đất trước mặt, trong lòng bỗng nhiên nghĩ: Những hòa thượng này, có phải cũng giống như sư phụ Phổ Trí năm đó không?
Ở phía xa, Thiêu Hỏa Côn yên lặng nằm trên bàn trà bên cạnh Đạo Huyền Chân Nhân, dường như cảm nhận được tâm tư của chủ nhân, ánh sáng xanh nhàn nhạt chợt lóe.
"Trương Tiểu Phàm," Đạo Huyền Chân Nhân chậm rãi nói,"Bây giờ ta hỏi ngươi vài việc, ngươi phải thành thật trả lời."
Trương Tiểu Phàm thấp giọng nói: "Vâng."
Đạo Huyền Chân Nhân cân nhắc từ ngữ, một lúc sau mới hỏi: "Lần này ngươi tới Đông Hải Lưu Ba Sơn, có đệ tử Thiên Âm Tự chỉ ra ngươi khi giao đấu với dị thú Quỳ Ngưu, đã sử dụng pháp thuật là 'Đại Phạm Bàn Nhược' của Thiên Âm Tự, có việc này không?"
Trương Tiểu Phàm không nói gì, bầu không khí trong Ngọc Thanh Điện lập tức trở nên căng thẳng. Điền Bất Dịch cảm thấy không thoải mái, quay đầu lại, thấy tất cả mọi người đều đang nghiêm nghị nhìn Trương Tiểu Phàm.
Một lúc lâu sau, Trương Tiểu Phàm quỳ trên mặt đất, nói: "Có."
"Cái gì?"
Nhất thời, trên đại điện xôn xao. Tuy rằng đã sớm đoán được câu trả lời này, nhưng khi nghe Trương Tiểu Phàm nói ra, các tăng nhân của Thiên Âm Tự vẫn không giấu được vẻ kích động, rất nhiều tăng nhân lộ rõ vẻ tức giận, chỉ có Phổ Hoằng, Phổ Không ngồi phía trước, cùng với Pháp Tướng đứng sau lưng bọn họ, sắc mặt không đổi, im lặng không nói.
Bên phía Thanh Vân Môn, sắc mặt Điền Bất Dịch càng thêm khó coi, sắc mặt Điền Linh Nhi và những người khác cũng trắng bệch.
Mà giữa những tiếng kinh ngạc, phẫn nộ, chỉ trích, Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ nhìn bóng dáng cô độc đang quỳ trên mặt đất kia, dưới vẻ ngoài lạnh lùng, sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa một tia dịu dàng. ...
Giữa những tiếng ồn ào, Đạo Huyền Chân Nhân nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị, khóe mắt liếc nhìn Phổ Hoằng thần tăng của Thiên Âm Tự. Chỉ thấy giữa những tiếng quát mắng phẫn nộ của các tăng nhân, Phổ Hoằng thượng nhân lại chậm rãi nhắm mắt lại, rõ ràng là tạm thời sẽ không lên tiếng.
Đạo Huyền Chân Nhân thầm hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu nhìn Trương Tiểu Phàm, giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
Dù sao thân phận của ông cũng không tầm thường, rất nhanh, dù là người của Thanh Vân Môn hay người của các môn phái khác đều im lặng. Chỉ nghe thấy Đạo Huyền Chân Nhân chậm rãi hỏi:
"Ngoài ra, còn có người nói, Thiêu Hỏa Côn trong tay ngươi..." Vừa nói, ông vừa đưa tay cầm lấy cây gậy đen kia, tiếp tục nói,"Có tà vật Phệ Huyết Châu của Ma giáo, có phải vậy không?"
Lại một lần nữa cả đại điện im lặng đến nghẹt thở, mọi người nhìn chằm chằm Trương Tiểu Phàm, một lúc lâu sau, mới nghe thấy tiếng trả lời trầm thấp từ bóng người đang quỳ trên mặt đất:
"Phải."
Lúc này đây, mọi người lại ngoài ý muốn giữ im lặng. Phệ Huyết Châu, cái từ ngữ tràn ngập tà ác máu tanh này, vậy mà lại xuất hiện trên người một đệ tử Thanh Vân Môn!
Sắc mặt Đạo Huyền Chân Nhân cũng dần dần âm trầm xuống, nói: "Ngươi có lời gì muốn nói không?"
Mặc dù đã sớm nghĩ đến phải đối mặt với cục diện hôm nay, nhưng giờ phút này trong lòng Trương Tiểu Phàm vẫn trống rỗng, sợ hãi trước sự trừng phạt chưa biết mà có thể phải chịu, khiến thân thể hắn cũng có chút run rẩy.
"Ta... Ta... Ta..."
Giống như con thuyền nhỏ tuyệt vọng giữa biển rộng vẫn đang liều mạng giãy giụa, hắn lờ mờ nói ra những lời đơn giản, nhưng căn bản không biết mình muốn nói gì.
Đạo Huyền Chân Nhân thần sắc nghiêm nghị, nói: "Phệ Huyết Châu này là từ đâu mà có?"
Âm thanh đến cuối cùng, đột nhiên cất cao, ngữ điệu trở nên sắc bén. Trương Tiểu Phàm bị hắn quát một tiếng, trong đầu ong ong, một trận hỗn loạn, rốt cuộc mở miệng nói. Lời mở đầu này vừa ra, những lời phía sau tự nhiên tuôn ra, từ khi còn bé bị hầu tử Tiểu Hôi trêu chọc, đến sau này cùng Điền sư tỷ đuổi tới u cốc phía sau núi, Phệ Huyết Châu cùng quái bổng màu đen đột nhiên tranh đấu lẫn nhau, cuối cùng lại biến thành hình dạng này...
Trên đại điện, mọi người nhìn nhau, ngay cả Đạo Huyền Chân Nhân cùng Phổ Hư, Phổ Không, kể cả Thượng Quan lão nhân của Phần Hương Cốc cũng đều nhíu mày. Phệ Huyết Châu và Nhiếp Hồn lấy máu làm môi giới dung luyện, ngay cả những tu sĩ đại thành như bọn họ cũng là lần đầu tiên nghe nói.
Mọi người vẫn còn ôm lòng hoài nghi, nhưng thấy ánh mắt Trương Tiểu Phàm đờ đẫn, thần sắc mất mát, dường như cũng không giống nói dối.
Đạo Huyền Chân Nhân suy tư một lát, sau đó nhìn Trương Tiểu Phàm, nói: "Được, ta tạm thời tin ngươi ngoài ý muốn dung luyện, nhưng trước đó, Phệ Huyết Châu đã ở trên người ngươi rồi. Ngươi chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể có tà vật như thế này? Hơn nữa, Phệ Huyết Châu xưa nay vẫn hút tinh huyết sinh linh, mà khi đó nó lại chưa dung luyện với Nhiếp Hồn, làm sao ngươi có thể bình an vô sự?"
Mọi người trong đại sảnh đều xôn xao, Đạo Huyền Chân Nhân quả nhiên là cao nhân đắc đạo, ánh mắt như đuốc, câu nào câu nấy đều hỏi trúng chỗ hiểm.
Trương Tiểu Phàm á khẩu không trả lời được, nguyên nhân thực sự của sự việc dĩ nhiên là lúc trước Phổ Trí dùng Phật môn chân pháp tạm thời phong ấn Phệ Huyết Châu. Hơn nữa ngày đó Phổ Trí cũng dặn dò hắn phải tìm một vách núi hẻo lánh nào đó vứt bỏ nó đi, nhưng Trương Tiểu Phàm lại tự ý giữ viên châu này lại làm kỷ niệm.
Lúc này nói ra Phổ Trí, tự nhiên cũng tương đương với việc nói ra tất cả, chỉ là, đây lại là bí mật lớn nhất sâu trong nội tâm Trương Tiểu Phàm, là điều hắn không muốn nói ra nhất.
Lão hòa thượng hiền lành từ bi kia, hắn và ta chỉ có duyên gặp gỡ một đêm, ta chẳng qua là lúc lão sắp viên tịch, gọi lão một tiếng "sư phụ". Nhưng không biết vì sao, nhiều năm qua, dù thế nào, ta cũng không quên được người đó.
Trong khoảnh khắc, dường như ánh mắt, tiếng nói của mọi người xung quanh, đều trở nên xa xôi, cảnh tượng trước mắt lại trở về nhiều năm trước, ta đối mặt với lão hòa thượng kia, kiên quyết nói với lão:
"Con biết rồi, con chết cũng không nói!"
Chết cũng không nói!
Chết cũng không nói... Chết cũng không nói... Chết cũng không nói... ...
"Nói!"
Một tiếng quát lớn, vang vọng khắp nơi, chính là Điền Bất Dịch cau mày, phẫn nộ vỗ án đứng dậy, khiến mọi người giật mình. Chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, nhưng vẻ lo lắng sâu trong đáy mắt lại càng lúc càng rõ. Giờ phút này những gì Trương Tiểu Phàm thừa nhận, đều là đại tội vi phạm cấm kỵ của Thanh Vân Môn và chính đạo, nếu theo lẽ thường, e rằng phải chết mới thôi.
Điền Bất Dịch vừa kinh hãi vừa tức giận, lại thấy tiểu đồ đệ này dường như hoàn toàn không biết tính mạng mình đang như ngàn cân treo sợi tóc, nhất là người của Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc đều ở đây, cho dù Thanh Vân Môn có muốn bao che cũng không có cách nào, cứ tiếp tục như vậy, e rằng Trương Tiểu Phàm thật sự khó giữ được mạng nhỏ!
Đáng tiếc, lúc này Trương Tiểu Phàm như bị ma nhập, chậm rãi cúi đầu xuống, không nói một lời. Những người khác thì không sao, Tô Như cùng người của Đại Trúc Phong nhìn hắn lớn lên, đều biết điều này có nghĩa là gì, nhất thời đều biến sắc. Tính cách Trương Tiểu Phàm xưa nay trầm mặc kiên nhẫn, vào thời khắc mấu chốt này, lại giống như chết cũng không chịu quay đầu.
Điền Bất Dịch bỗng nhiên bước lên một bước, nhưng chưa kịp nói hay làm gì, thì Phổ Hư thần tăng - trụ trì Thiên Âm Tự vẫn luôn im lặng, đột nhiên mở mắt nói: "Điền thí chủ, có việc gì chúng ta từ từ thương lượng, đừng động thủ."
Điền Bất Dịch sững sờ, không ngờ Phổ Hư thượng nhân lại đột nhiên mở miệng nói đỡ cho Trương Tiểu Phàm. Phổ Hư thần tăng đức cao vọng trọng, ngay cả một thủ tọa Thanh Vân Môn như hắn cũng không dám không nể mặt, lập tức chỉ hừ một tiếng, ngồi xuống.
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn Phổ Hư một cái, khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ, sau đó nói với Trương Tiểu Phàm: "Còn nữa, Đại Phạn Bàn Nhược trên người ngươi, rốt cuộc là học được từ đâu?"
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức trở nên căng thẳng. Vấn đề này vô cùng quan trọng, ẩn ẩn liên quan đến dòng chảy ngầm giữa hai phe phái chính đạo hiện nay, nếu không cẩn thận, e rằng sẽ dẫn đến kết quả kinh thiên động địa.
Thế nhưng Trương Tiểu Phàm vẫn im lặng quỳ ở đó, hồi lâu cũng không nói một lời.
Sắc mặt Đạo Huyền Chân Nhân càng lúc càng lạnh, đồng tử hơi co lại, lạnh lùng nói: "Ngươi còn không chịu nói thật sao?"
Pháp Tướng từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm Trương Tiểu Phàm, đột nhiên cúi đầu xuống, không nhìn hắn nữa. Ngay cả Phổ Hư, Phổ Không ngồi phía trước hắn lúc này cũng liếc nhìn nhau, trong ánh mắt có tia sáng lóe lên, không biết đang nghĩ gì.
Ngọc Thanh Điện hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất. Sự im lặng như hóa thành hai bức tường vô hình khổng lồ, kẹp chặt hắn ở giữa, vô tình ép xuống.
Trương Tiểu Phàm cảm thấy mình sắp không thở nổi, cảm thấy tim mình sắp ngừng đập, cảm thấy có lẽ ngay sau đó hắn sẽ không chịu nổi mà sụp đổ.
Thế nhưng, hắn vẫn không nói ra một lời.
Trên đại điện, mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Ầm!"
Một tiếng vang lớn, mọi người giật mình, Trương Tiểu Phàm cũng ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Đạo Huyền Chân Nhân dùng sức đập cây gậy nhóm lửa lên bàn trà, tức giận đứng dậy trừng mắt nhìn, rõ ràng là đã nổi trận lôi đình, quát: "Nghiệp chướng, đừng tưởng rằng ngươi không mở miệng là ta không làm gì được ngươi!"
Thân thể Trương Tiểu Phàm run lên, thần sắc trên mặt phức tạp đến cực điểm, ngay cả môi cũng trở nên trắng bệch không còn chút máu, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Đạo Huyền tức giận đến bật cười, nói: "Tốt! Tốt lắm! Nghiệp chướng nhà ngươi, hôm nay ta sẽ cho ngươi..."
"Chưởng môn bớt giận!"
Đột nhiên, một tiếng hô vang lên từ trong đám đệ tử Thanh Vân Môn.
Trong đám đông đệ tử Thanh Vân Môn, mọi người đều xôn xao, sắc mặt tái nhợt. Đạo Huyền Chân Nhân chấp chưởng Thanh Vân Môn nhiều năm, uy thế không ai sánh bằng, chưa từng có ai dám công khai chống đối lão. Không ngờ hôm nay lại có người đứng ra vào lúc này, nhất thời mọi người đều nhìn sang, ngay cả Trương Tiểu Phàm cũng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong tiếng ồn ào, Lục Tuyết Kỳ chen ra khỏi đám người, sải bước đến giữa, đứng bên cạnh Trương Tiểu Phàm, sau đó quỳ xuống.
Đạo Huyền Chân Nhân kinh ngạc, Thủy Nguyệt đại sư cũng kinh ngạc tột độ, vội vàng đứng dậy, tức giận nói: "Tuyết Kỳ, con điên rồi sao? Mau quay lại!"
Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ tái nhợt, nhưng nàng quỳ bên cạnh Trương Tiểu Phàm, thân thể thẳng tắp, không hề có ý lùi bước, trên gương mặt xinh đẹp vô song, hàm răng trắng như tuyết khẽ cắn môi dưới, nhìn Đạo Huyền Chân Nhân phía trước, nói:
"Chưởng môn sư bá, đệ tử Tiểu Trúc Phong Lục Tuyết Kỳ, có lời muốn nói."
Thủy Nguyệt quát: "Tuyết Kỳ, Trương Tiểu Phàm là đệ tử Đại Trúc Phong, phạm phải trọng tội, chưởng môn tự có quyết định, con đừng lắm lời, mau quay về!"...
Trên đại điện, lại yên tĩnh trở lại, ánh mắt của mọi người, lần này đều đổ dồn về phía người thiếu nữ xinh đẹp kia.
Môi Lục Tuyết Kỳ run lên, Trương Tiểu Phàm bên cạnh nàng, cũng rõ ràng nghe thấy tiếng thở dốc của nàng. Hiển nhiên trước mặt mọi người lúc này, quỳ gối bên cạnh hắn, áp lực đó tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Trương Tiểu Phàm ngơ ngẩn nhìn gương mặt trắng nõn như tuyết của nàng, nhìn người con gái kiên quyết đứng ra cùng quỳ với hắn trong thời khắc ngàn vạn mưa gió sương tuyết này.
Sau đó, hắn thấy nàng hơi nghiêng đầu, nhìn hắn một cái.
Ánh mắt sâu thẳm kia như sấm sét, như sóng lớn, lóe lên trong mắt hai người.
Một lát sau, nàng quay đầu đi.
Trên đại điện trang nghiêm, dưới ánh mắt xa lạ của mọi người, người thiếu nữ xinh đẹp này vẫn không hề lùi bước.
Gió núi bên ngoài Ngọc Thanh Điện không biết từ lúc nào đã thổi vào.
Thổi tung làn áo trắng như tuyết của nàng, lay động vài sợi tóc mai, nhẹ nhàng bay bay.
"Chưởng môn sư bá, xin người cho phép đệ tử nói vài lời."
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn xung quanh một lượt, thấy ánh mắt của các vị đạo hữu từ các môn phái khác đều nhìn tới, chỉ đành lạnh lùng nói: "Được, ngươi nói đi."
Lục Tuyết Kỳ nói: "Đa tạ chưởng môn sư bá. Chư vị sư bá sư thúc, ta và Trương sư đệ không có giao tình sâu đậm, nhưng sau đại hội bảy mạch, cùng hắn xuống núi, ở Vạn Bức Cổ Quật Không Tang Sơn và Lưu Ba Sơn Đông Hải, tận mắt thấy Trương sư đệ liều chết chiến đấu với tàn dư Ma giáo, nhiều lần suýt chết, tuyệt đối không thể là gian tế Ma giáo. Giờ phút này có người ngoài ở đây, Trương sư đệ có lẽ có điều khó nói, xin chưởng môn sư bá suy xét kỹ càng, ngàn vạn lần đừng..."
"Chờ đã!"
Đột nhiên, một giọng nói cắt ngang lời Lục Tuyết Kỳ, mọi người nhìn lại, thì ra là lão nhân họ Thượng Quan của Phần Hương Cốc ngồi phía dưới hai vị thần tăng Thiên Âm Tự, vừa rồi Trương Tiểu Phàm chỉ chú ý đến hai vị thần tăng Thiên Âm Tự, không để ý đến hắn, lúc này nhìn kỹ, thấy hắn mặt mày gầy gò, dáng người cao mảnh khảnh ngay cả giọng nói cũng có chút the thé.
"Người ngoài mà vị cô nương này nói, e là đang chỉ ta, còn có hai vị thần tăng Phổ Hư, Phổ Không cùng các vị đạo hữu khác đây? Hắc hắc, Thanh Vân Môn xảy ra chuyện lớn như vậy, các ngươi còn tự xưng là chính đạo đệ nhất thiên hạ, chẳng lẽ ngay cả một lời giải thích cũng không có sao?"
Sắc mặt Đạo Huyền Chân Nhân cùng các vị thủ tọa trưởng lão các mạch khác lập tức trở nên khó coi. Thương Tùng đạo nhân ngồi bên cạnh lạnh lùng nói: "Thượng Quan Sách đạo huynh, hôm nay chưởng môn chúng ta đã quyết định công khai xét xử kẻ này trước mặt chư vị, chính là muốn cho chư vị một lời giải thích!"
Thượng Quan Sách hắc hắc cười lạnh hai tiếng, âm trầm nói: "Thương Tùng đạo trưởng, trên người tên đệ tử Thanh Vân Môn gọi là Trương Tiểu Phàm này, thật sự có quá nhiều điều mờ ám. Không chỉ mang theo tà vật Ma giáo, vậy mà còn biết cả pháp thuật bí truyền của Thiên Âm Tự, hơn nữa rất có thể còn liên quan đến Huyền Hỏa Giám - thần khí chí tôn của Phần Hương Cốc chúng ta." Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, ánh mắt chuyển hướng sang Đạo Huyền Chân Nhân, nói,"Ta nói trước, Huyền Hỏa Giám là chí bảo của Phần Hương Cốc chúng ta, chúng ta nhất định phải tìm lại!"
Điền Bất Dịch càng nghe càng tức giận, cười lạnh một tiếng, nói: "Thượng Quan đạo huynh, bảo vật này đã quan trọng như vậy, vậy mà Phần Hương Cốc các ngươi lại không trông coi cẩn thận, để nó thất lạc, lại có thể dính líu đến đồ nhi kém cỏi của ta? Nói như vậy, chẳng phải những kẻ trông coi bảo vật của các ngươi đều là phế vật sao?"
Thượng Quan Sách nổi giận, đứng phắt dậy, Điền Bất Dịch cũng không hề yếu thế, lập tức đứng lên, bầu không khí trong đại điện bỗng trở nên căng thẳng, ẩn ẩn có xu thế kiếm rút nỏ trương.
Đạo Huyền quát: "Điền sư đệ, ngươi làm gì vậy? Ngồi xuống!"
Điền Bất Dịch hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Quan Sách một cái, nhưng chung quy không dám công khai chống đối chưởng môn, chỉ đành ngồi xuống, Đạo Huyền quay sang nói với Thượng Quan Sách: "Thượng Quan đạo huynh, chúng ta tự nhiên sẽ cho ngươi một lời giải thích, ngươi cứ yên tâm."
Thượng Quan Sách cười lạnh một tiếng, cũng ngồi xuống.
Thủy Nguyệt ở bên cạnh nghiến răng nói: "Tuyết Kỳ, con còn không mau trở về!"
Không ngờ Lục Tuyết Kỳ ngày thường luôn nghe lời sư phụ, hôm nay lại như biến thành người khác, ngẩng đầu nói với Đạo Huyền: "Chưởng môn sư bá, bất kể Trương sư đệ có phạm phải lỗi lầm gì, xin người hãy cẩn thận tra hỏi, nhưng hắn tuyệt đối không phải là gian tế trà trộn vào Thanh Vân Môn chúng ta!"
Nàng nhìn về phía trước, vẻ mặt đoan trang, dường như không hề sợ hãi trước cả thế giới, kiên quyết nói:
"Đệ tử Lục Tuyết Kỳ, nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo!"
Mọi người nhất thời đều bị chấn động!
Ngay cả bản thân Trương Tiểu Phàm, cũng hơi há hốc miệng, ngơ ngẩn nhìn người con gái đang quỳ gối bên cạnh mình, trên làn da trắng như tuyết, trong dung nhan lạnh lùng kia, dường như ẩn chứa một chút dịu dàng.
"Đệ tử Lâm Kinh Vũ, cũng nguyện lấy tính mạng bảo đảm cho Trương Tiểu Phàm!"
Gần như ngay khi Lục Tuyết Kỳ vừa dứt lời, Lâm Kinh Vũ dường như cũng không nhịn được nữa, kiên quyết xông ra, quỳ xuống giữa đại điện, cũng không nhìn sắc mặt sư phụ Thương Tùng đạo nhân lập tức biến thành màu gan heo, bất chấp tất cả, lớn tiếng nói: "Trương sư đệ vì Thanh Vân vào sinh ra tử, tuyệt đối không phải là nội gián của ma giáo, đệ tử cùng hắn lớn lên từ nhỏ, càng biết rõ tuyệt đối không có chuyện này, xin chưởng môn sư bá suy xét kỹ lại!"
Sắc mặt Đạo Huyền Chân Nhân lúc này khó coi đến cực điểm, nhưng lúc này, các đệ tử Thanh Vân như bị kích động, trong đám người đột nhiên nổi lên một trận xôn xao. Một lát sau, tại các khu vực của Phong Hồi Phong, Long Thủ Phong cùng Đại Trúc Phong, đồng thời có người chạy ra, cùng quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Đệ tử cũng nguyện lấy tính mạng bảo đảm cho Trương sư đệ!"
Mọi người đều biến sắc, nhìn kỹ lại, ba người này chính là Tăng Thư Thường, Tề Hạo và Điền Linh Nhi. Tại khu vực chỗ ngồi của các trưởng lão Thanh Vân, vợ chồng Điền Bất Dịch, thủ tọa Long Thủ Phong Thương Tùng đạo nhân cùng thủ tọa Phong Hồi Phong Tăng Thúc Thường đồng thời đứng dậy, kinh ngạc tột độ.
Trên Ngọc Thanh đại điện, tình hình vô cùng hỗn loạn, Đạo Huyền chân nhân tức giận đến mức mặt mày tím tái, thầm nghĩ đám đệ tử ngỗ nghịch này chẳng lẽ hôm nay muốn tạo phản? Mà hết lần này tới lần khác lúc này lại có đông đảo đồng đạo đang ở đây, không tiện ra tay. Chỉ là chưởng môn Thanh Vân môn như hắn lúc này thật sự là mất hết mặt mũi, lửa giận ngút trời, nhưng nhất thời lại không biết nên làm thế nào.
Ngay lúc này, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người khẽ ho một tiếng, thì ra là đồ đệ Tiêu Dật Tài của hắn đi tới, nhìn Đạo Huyền Chân Nhân nói: "Sư phụ, hậu điện có việc gấp cần người, vô cùng khẩn cấp, xin người lập tức đến đó một chuyến!"
Đạo Huyền chân nhân lập tức tỉnh ngộ, vỗ mạnh xuống bàn một cái, đám đông đệ tử Thanh Vân đang hỗn loạn lập tức im lặng, ánh mắt đều nhìn về phía này.
Đạo Huyền Chân Nhân mặt lạnh không nói một lời, sải bước đi vào nội điện. Mọi người nhìn nhau, chỉ có Tiêu Dật Tài mỉm cười bước ra, chắp tay với mọi người nói: "Chư vị thứ lỗi, hậu điện có việc gấp, cần sư phụ ta xử lý, xin chư vị chờ đợi một lát."
Thượng Quan Sách trên mặt lộ vẻ chế nhạo, nói: "Tiêu sư điệt, sớm nghe nói Thanh Vân môn các ngươi quy củ rất nhiều, hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Tiêu Dật Tài mặt không đổi sắc, mỉm cười nói: "Tiền bối nói đùa rồi."
Nói xong xoay người, khẽ ho một tiếng, đi tới trước mặt các vị thủ tọa như Thương Tùng đạo nhân, hạ giọng nói: "Các vị sư thúc, còn không gọi bọn họ về?"
Tăng Thúc Thường, Thương Tùng lập tức hiểu ý, vội vàng túm lấy con trai và đồ đệ của mình, kéo sang một bên mắng té tát. Điền Linh Nhi cũng bị Tô Như kéo về, nhưng không bị mắng, ngược lại nàng đầy bụng ủy khuất, trong mắt ngân ngấn nước, thút thít gọi: "Nương..."
Tô Như thở dài, lắc đầu ra hiệu cho nàng đừng nói nữa. Điền Linh Nhi nhìn về phía Điền Bất Dịch, thấy sắc mặt Điền Bất Dịch tái mét, cau mày, không nói một lời, trầm mặc ngồi trên ghế. ...
Lục Tuyết Kỳ bị sư tỷ Văn Mẫn kéo ra khỏi Ngọc Thanh điện, ánh mắt những người xung quanh nhìn nàng đầy vẻ kỳ quái hoặc nghi hoặc, mãi đến khi hai người đi tới một góc vắng vẻ bên ngoài Ngọc Thanh điện, Văn Mẫn mới nhỏ giọng trách nàng, nhưng Lục Tuyết Kỳ chỉ cúi đầu không nói gì.
Một lát sau, Thủy Nguyệt đại sư đi tới.
Văn Mẫn dù sao cũng thương yêu sư muội, liền tiến lên đón, nhỏ giọng cầu xin Thủy Nguyệt, cố gắng giải thích, nhưng sắc mặt Thủy Nguyệt vẫn nghiêm nghị, cứ thế đi thẳng đến trước mặt Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ không dám nhìn nàng, cúi đầu, nhỏ giọng gọi: "Sư phụ."
Thủy Nguyệt yên lặng nhìn nàng, nhìn người đồ đệ mà nàng vừa đắc ý vừa xinh đẹp nhất này, thật lâu sau, nàng không hề trách mắng Lục Tuyết Kỳ, mà đi tới lan can bạch ngọc bên ngoài Ngọc Thanh điện, nhìn ra xa, chỉ thấy những ngọn núi cao ngất trời, mây trắng lượn lờ, giữa trời đất một mảnh bao la.