Chương 7. Tôi Không Quen Nhìn Cái Tật Xấu Này Của Cậu (1)
Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ
Mi Nhãn Khiển Quyển08-11-2024 13:57:44
Tiền Quế Hoa là người tháo vát, tám chuyện làm việc không hề ngưng nghỉ, mọi người hôm nay phải xay tốt hạt kê, cho vào túi, đem sang kho hàng.
Đừng nhìn hiện tại là ngày nắng, không chừng trời có thể mưa, cô đánh giá hai ngày này ngoài ruộng hạt thóc có thể thu hoạch xong, đến lúc đó lại chạy nhanh cấy lúa kịp cho vụ lúa thu.
Hai người buổi trưa không về, Tiền Quế Hoa mang hai cái bánh bao cuộn, làm từ hạt cao lương trộn bột mì, Cố Khanh Khanh mang theo hai quả bắp, hai người vừa trao đổi vừa ăn.
Cắn một miếng bánh bao cuộn, mặc dù nhìn không ngon bằng mẹ làm, cơ mà hương vị thì tương tự.
Cố Khanh Khanh thất thần.
Vừa trở về từ thị trấn, Cố Kim quay đầu nhìn ba nam hai nữ sau xe bò mà đau cả đầu.
Tần Võ thấy Cố Kim cứ quay đầu lại thở dài, chân chống trên mặt đất, xe bò dừng lại. Tức giận nói: "Nếu cậu không ngồi yên trên xe đạp của tôi trở về, lão tử ... tôi không quen cái tật xấu này của anh."
Hắn và Cố Kim không ưa nhau, trước kia đi học đọc sách không thiếu đối phó lẫn nhau, hai người từ nhỏ đến sơ trung là bạn học chung lớp, khi còn nhỏ cởi chuồng tắm mưa lớn lên, sơ trung xong hắn đi tham gia quân ngũ còn Cố Kim lưu lại trong thôn.
Vài năm trước, hắn bị thương nên xuất ngũ về lại thôn làm bí thư chi bộ, Cố Kim vẫn ngốc ngốc như trước kia là một tên nông dân.
Ai ngờ chờ chú Từ lui xuống thì tên ngốc này đè đầu hắn, hừ, ai bảo hắn có hai đứa con trai tài giỏi, bằng không đời này có thể cùng hắn làm cộng sự? Nằm mơ đi?
Cố Kim hai tay ôm chặt thành ghế sau xe đạp không buông tay, khuôn mặt vẫn mang nụ cười ngây ngô ấy: "Còn mấy chục dặm mới về đâu, cậu đi đâu thì đi đi, xe đạp tôi mượn đạp trở về."
"Cậu ..." Tần Võ giơ ngón tay lên chỉ vào Cố Kim hồi lâu, nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt Cố Kim, hắn càng thêm tức giận.
Thấy xe bò phía sau sắp đuổi kịp, thu hồi tay, chân vừa giẫm, xe đạp Phi Cáp tiếp tục đạp bùn khô, dưới cái nắng gay gắt trở về.
"Cố đồ ngốc, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, bây giờ làm đội trưởng sản xuất không phải cái chuyện gì tốt lành đâu. Chờ vụ hè, thu lương xong sẽ đến phân lương, người thôn hai mắt trông mông mà nhìn chằm chằm đâu."
Tần Võ hừ lạnh: "Ngay cả khi chú Từ làm đội trưởng không thiếu vì phân lương mà đâu đầu, ấn công điểm hay là ấn theo công lao động bảy lao động hay ba lao động, tiêu chuẩn như thế nào đều là chuyện phiền toái."
"Cố gia các người trai tráng lao động nhiều, hằng năm đều là hộ lương thực dư dã, Cố lão tam nhà các người ở trong thành ăn lương phân, không biết người đối với Cố gia các người bất mãn, lần này trong thôn lại tới thêm mấy thanh niên trí thức."
Nói đến thanh niên có học, sắc mặt của Tần Võ càng thêm khó coi: "Cả một đám, vai không thể gánh, tay không xách nổi, còn không chăm chỉ, ngũ cốc không phân biệt được, chính là tới phân lương thực của chúng ta." Là quân nhân xuất ngũ, hắn đối với phần tử thanh niên trí thức này rất là chướng mắt.
Thôn Đại Câu Tử lúc trước cũng đã đến không ít thanh niên trí thức, phân bếp đều là ấn công điểm đổi lương, mà đám thanh niên trí thức này làm công việc nhẹ nhàng nhất còn kêu khổ, than mệt, một ngày nửa cái công điểm cũng không kiếm nổi, so ra còn kém cái đứa con nhỏ xíu nhà Triệu Tam. Chuyện trộm cắp không phải là chuyện hiếm gì, còn phải mượn công điểm, mượn lương.
Cuốc một mẫu đất, dãy có là có mười công điểm, bọn họ vì thể lực không đạt tiêu chuẩn, còn nợ đội sản xuất một đống công điểm không nói, còn một lòng một dạ nhắm vào những chỉ tiêu về thành, mỗi năm giả bệnh về thành không ít cũng tận 2,3 người.
Vừa nói vừa tức giận, Tần Võ càng đạp mạnh hơn, xích xe kêu cót két, cót két.
"Tần lặn nước, làm ơn đi chậm lại đi." Tiếng gió vù vù bên tai khiến Cố Kim muốn ù tai. Ngón tay mò vào chỗ cái yên xe chỗ ngồi của Tần Võ, hạ quyết tâm túm chặt hai bên áo của hắn.
Hắn phải tiếp nhận cái cục diện rối rắm này còn chưa có nói cái gì đâu, Tần lặn nước này tức giận trước rồi, ây da, chuyện gì đây a?