Chương 7: Suy Nghĩ Trước Khi Cưới 2

Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán 26-12-2022 17:19:54

Chương 7: Suy Nghĩ Trước Khi Cưới 2 "Em gả cho Vương gia cũng được coi là người trong thành phố." Chị cả Tống cũng không phải là người có tính nôn nóng, cũng không hay tức giận, quan hệ đến chuyện hôn nhân đại sự cả đời của em gái, khiến cô đến giờ phút này cũng gấp lên mà phát hỏa , " Cha mẹ Vương Đắc Quý cũng nói nếu em gả cho Vương Đắc Quý, thì sẽ nhờ chú của Vương Đắc Quý đem em điều lên trấn trên dạy học." Tống Chiêu Đệ biết chị cả là muốn tốt cho mình, cũng không trách chị hô to gọi nhỏ: " Dì họ cố ý đem lão nhị Chung gia khen đến ba hoa chích chòe, em cảm thấy thật ra là dì họ không rõ tình huống của Chung Kiến Quốc, nhưng bà ta là chó ngáp phải ruồi nói đúng rồi." "Con nói vậy là có ý gì?" Mẹ Tống không hiểu. Tống Chiêu Đệ: "Chung Kiến Quốc ít nhất là Thượng úy." "Thượng úy?" Chị cả Tống không hiểu, "Là quan như thế nào?" Tống Chiêu Đệ căn cứ vào hậu thế mà suy đoán: "Nghe bạn học của em nói tốt nghiệp đại học rồi đi nhập ngũ sáu năm là có thể được đề bạt lên Thượng úy. Chung Kiến Quốc tốt nghiệp đã tám năm, đại học hàng hải Tân Hải lại là trường học quân đội, hiện tại tối thiểu anh ta đã phải làm lên chức Thượng úy, tiếp theo sẽ lên chức cao hơn là Đại úy, Thiếu tá." "Yêm biết thiếu tá." Chị cả Tống nói, "Thiếu tá có phải là đoàn trưởng đúng không?" Tống Chiêu Đệ xem qua tiết mục quân sự, chưa bao giờ lưu ý qua Thiếu tá là đoàn trưởng hay là sư trưởng: "Em cũng không rõ lắm, nhà chúng ta lại không có người làm trong quân đội, em là căn cứ vào thông tin bạn học trước kia của em nói để đoán." " Nếu Chung Kiến Quốc không có con nhỏ, so với Vương Đắc Quý thì thích hợp hơn." Vương Đắc Quý là công nhân ở xưởng đóng tàu, sau này Chung Kiến Quốc có khả năng được thăng lên làm đại tướng, trong nhất thời chị cả Tống lại do dự không quyết định, "Cha, mẹ, các người nghĩ thế nào?" Mẹ Tống nhìn cô con gái nhỏ: "Hai người bọn họ có thể trung hòa cho nhau thì tốt biết mấy." "Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy." Cha Tống là đại phu trong thôn Tống nhỏ, mấy năm này khắp nơi "Phá bốn cũ", người trong thôn đều biết Tống gia có không ít sách, nhưng mà cũng không có ai dám đem sách và kim châm của cha Tống lấy đi, quả thực là sợ ngày nào đó ngã bệnh, không có những thứ này thì Tống phụ không có cách nào trị bệnh được. Cha Tống chỉ đọc qua mấy bài y thuật, cũng hiểu được thế sự không hoàn mỹ, cũng hiểu được sĩ quan như Chung Kiến Quốc so với công nhân Vương Đắc Quý có bản lĩnh hơn, con gái gả qua đó, gặp lại những năm mất mùa cũng không cần lo lắng không có cơm ăn, "Chung Kiến Quốc có ba đứa con nhỏ, con phải hiểu rõ ràng điều này." Mẹ Tống đột ngột quay đầu qua: " Cha nó, sao ông có thể đồng ý ?" " Mẹ, con có lời muốn nói cùng mẹ và cha." Tống Chiêu Đệ thấy mẹ Tống phải ứng dữ dội như vậy, đành đem người kéo vào trong phòng. Cha Tống phụ nhìn con gái lớn và con rể khoát tay, vợ chồng hai người liền bưng cơm trở về phòng của mình, cha Tống đi vào nói: "Con muốn nói chuyện gì liền nói đi, yêm và mẹ con đều nghe con nói, đây là chuyện lớn ảnh hưởng đến cả đời của con, nếu tương lai con không hối hận là được." "Cha, mẹ, con nói ra các người đừng nóng giận." Nguyên chủ tính toán giữ ở trong bụng, đổi thành linh hồn mới, Tống Chiêu Đệ muốn để cho cha mẹ an tâm, suy tư một hồi liền tính toán nói thẳng ra, "Lúc còn đi học con có quen một người bạn." Nhất thời mẹ Tống không phản ứng kịp: " Bạn gì?" "Nam?" Cha Tống không dám tin, Tống Chiêu Đệ gật đầu, cha Tống vội hỏi, "Người đó là ai?" Mẹ Tống đột ngột mở to mắt: "Chiêu Đệ —— " "Mẹ, trước đừng gấp." Theo bản năng thân thể của Tống Chiêu Đệ đi lên đỡ mẹ Tống, " Năm ngoái, con và anh ta đã bàn bạc là sau khi nghỉ hè xong sẽ trở về nhà nói chuyện với cha mẹ, chẳng qua là thành phần gia đình nhà anh ta có vấn đề, nên đã lén lút chạy đi hải ngoại rồi."