Ở phía bên kia, Thanh Vân phong.
Thẩm An Tại đi tới đi lui, lòng nóng như lửa đốt.
"Tiểu tử này đã đi nửa canh giờ rồi, sao còn chưa trở lại?"
Hắn có chút xao động bất an, chẳng lẽ Liễu Vân Thấm vốn cũng không để ý vẻ bề ngoài như hắn nghĩ, rồi nàng chướng mắt viên đan dược kia?
Có phải hiện tại đồ đệ Mộ Dung Thiên của mình đã... biến thành hoạn quan rồi không?
"Không được, người của Chấp Pháp đường sắp tới rồi, nếu không, ta xuống núi tránh trước!"
Nghĩ đến đây, Thẩm An Tại không do dự nữa, vọt vào trong phòng chuẩn bị thu thập bao lớn bao nhỏ.
[Độ sùng bái của Mộ Dung Thiên +50]
Đang lúc hắn thu dọn đồ đạc thì đột nhiên giật mình.
Tình huống gì đây, độ sùng bái vừa tăng thêm?
Chờ hắn kịp phản ứng, trên mặt lộ vẻ vui mừng, xem ra đã đưa đan dược rồi!
"Thẩm trưởng lão, xin ra gặp mặt!"
Ngay lúc hắn mừng thầm, bên ngoài truyền đến một thanh âm, lòng Thẩm An Tại trầm hẳn xuống, thầm nghĩ không tốt.
Mộ Dung Thiên còn chưa trở lại, sao người Chấp Pháp đường lại tới nhanh như vậy?
"Thẩm An Tại đi ra đi, ta biết ngươi ở bên trong!"
Bên ngoài, giọng nói có vẻ hùng hậu uy nghiêm vang lên.
Chính là đường chủ Chấp Pháp đường, Lý Nham!
Không ngờ hắn lại đích thân tới!
"Lần này xong rồi."
Thẩm An Tại nhíu mày, trong lòng có chút buồn bực.
Đường chủ Chấp Pháp đường Lý Nham này là người bá đạo, là một trong những người theo đuổi Liễu Vân Thấm.
Lúc trước, nguyên chủ cỗ thân thể này cũng theo đuổi Liễu Vân Thấm, gia hỏa này mỗi lần gặp mặt đều như thấy kẻ thù.
"Ai..."
Không còn cách nào khác, Thẩm An Tại chỉ có thể thở dài, kiên trì đi ra phía ngoài.
Nơi sơn khẩu, có hai người mặc bào đen đang đứng.
Một thanh niên một trung niên.
Chính là Vương Hổ và sư phụ Lý Nham của hắn.
Hai người nhìn thấy Thẩm An Tại đi ra, Vương Hổ nhíu mày, Lý Nham thì mặt lộ vẻ đùa cợt.
Vương Hổ cười lạnh trong lòng không thôi, bởi vì sợ một mình mình tới, Thẩm An Tại sẽ lấy thân phận ép người, cho nên hắn gọi sư phụ đến.
Lý Nham mặc dù xem thường Thẩm An Tại, nhưng lòng hắn đã khó chịu rất lâu chuyện lúc trước Thẩm An Tại dám quang minh chính đại theo đuổi Liễu Vân Thấm.
Đáng tiếc sau này Thẩm An Tại một mực ở lỳ trong Thanh Vân sơn chưa từng ra khỏi cửa, cũng không phạm tội, hôm nay khó có cơ hội dẫm hắn một cái, tự nhiên khiến Lý Nham vui vẻ.
"Thẩm trưởng lão uy phong thật lớn, lại dám động thủ đánh người Chấp Pháp đường chúng ta?"
Vương Hổ mở miệng trước, ngữ khí cao cao tại thượng mang theo ý chất vấn.
Lý Nham ngẩng đầu, ánh mắt đạm mạc nhìn hắn.
Vốn còn tưởng rằng tên khốn này đúng như Trương Sơn nói, đã đột phá đến Khí Hải cảnh, nhưng hôm nay nhìn lại, không phải chỉ là Đoán Thể hậu kỳ thôi sao?
Trời sinh phế thể, sao có thể đột phá Khí Hải?
Lý Nham lắc đầu, ánh mắt đầy khinh miệt.
Uy áp của Quy Nguyên cảnh hậu kỳ làm Thẩm An Tại lo sợ trong lòng.
Hắn ho khan một tiếng, kiên trì nói: "Trương Sơn không biết lễ giáo, chẳng lẽ phong chủ ta không có tư cách giáo huấn hắn sao?"
"Người thuộc Tạp Dịch khu, cho dù muốn giáo huấn cũng không tới lượt ngươi dạy dỗ chứ nhỉ?"
Lý Nham lạnh giọng mở miệng,"Nếu thật muốn giáo huấn, đệ tử kia của ngươi nhập môn hai năm không có chí tiến thủ, liên tục hạng chót hai lần thi đấu, ngươi không đi giáo huấn hắn mà muốn đi giáo huấn người của Tạp Dịch khu?"
Thẩm An Tại nhíu mày.
Mộ Dung Thiên cũng không phải không có tiến thủ, hắn rất chăm chỉ là đằng khác, vừa nhàn rỗi liền luyện công, vô cùng chăm chỉ luôn đó.
Chỉ tiếc thiên phú của hắn cũng rất kém, cho dù không phải phế thể trời sinh như mình, muốn đột phá Khí Hải cảnh, không qua ba năm năm năm là không có khả năng.
"Hôm nay bản trưởng lão đến là để nói cho ngươi biết, Mộ Dung Thiên kia hiện tại đã có thể xuống núi rồi, theo quy định của tông môn, liên tục không điểm hai lần thi đấu, không có tư cách ở lại Linh Phù sơn."
Lý Nham nhàn nhạt mở miệng, lời nói mang theo đầy ý mỉa mai: "Dù sao tông môn cũng không nuôi phế vật, nếu không phải nể công lao của Thanh Vân phong lúc trước, ngươi cũng sớm nên cút ra ngoài."
Sắc mặt Thẩm An Tại khó coi, không phải vì đối phương mắng mình là phế vật, mà vì chuyện của Mộ Dung Thiên.
Nếu như hắn đi rồi, vậy mình phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa cái gì gọi là tông môn không nuôi phế vật?
Qua nhiều năm như vậy mà tông môn vẫn còn nghèo vì trận đại chiến kia, nên cũng không cấp cho Thanh Vân phong quá nhiều tài nguyên.
Nhiều lắm cũng chỉ là chưởng môn cùng các phong chủ khác ngẫu nhiên nhớ tới tình cũ, đưa vài thứ tới mà thôi.
"Nếu ta khăng khăng muốn lưu hắn lại Thanh Vân phong thì sao?" Hắn trầm giọng mở miệng.
Nghe nói như thế, Lý Nham và Vương Hổ cùng là sửng sốt, có chút hoài nghi lời này rốt cuộc có phải được nói ra từ trong miệng vị Phong chủ Thanh Vân phong xưa nay mềm yếu trước mắt kia hay không.
"Ngươi là cái thá gì, ngươi muốn giữ thì hắn phải ở lại, ngươi coi tông quy là đồ trang trí sao?"
Lý Nham cười nhạo một tiếng, vốn không để đối phương vào mắt.
Vương Hổ lắc đầu: "Thẩm trưởng lão, ta khuyên ngươi nên bảo vệ thật tốt mảnh đất nhỏ này của mình, chuyện không nên xen vào thì không nên xen vào."
Sắc mặt của Thẩm An Tại trầm xuống, thở sâu mở miệng: "Mộ Dung Thiên không cần đi, là ta nói."
Nhìn hắn chắc chắn như vậy, Vương Hổ cùng Lý Nham đều sửng sốt, sau đó Vương Hổ cười phá lên.
"Thẩm An Tại, ngươi thật sự cho rằng mình là trưởng lão?"
"Chỉ là một tên phế vật có tu vi Đoán Thể hậu kỳ, nếu không phải tông chủ thương xót ngươi, ngươi đã sớm lăn xuống núi, hôm nay còn muốn khiêu khích tông quy?"
"Nếu việc này truyền tới tai tông chủ, sợ là ngươi còn không giữ được vị trí hiện tại."
Thẩm An Tại không sợ, ánh mắt nhìn thẳng hai người.
"Ban đầu chính ngươi nhận lễ vật của Mộ Dung gia, nhưng không muốn nhận Mộ Dung Thiên làm đồ đệ, để hắn vào Thanh Vân sơn, bây giờ lại muốn đuổi hắn xuống núi, có phải vô sỉ quá mức rồi không?"
Lý Nham mặt lộ vẻ châm chọc: "Dù sao người thu đồ đệ chính là ngươi, bản thân ngươi không có bản lĩnh dạy dỗ hắn, nếu Mộ Dung gia muốn trách cũng nên trách ngươi, liên quan gì đến bản trưởng lão?"
"Ngươi..." Thẩm An Tại tức giận, không ngờ còn có loại người không biết xấu hổ này.
"Chỉ là một tên phế vật, vọng tưởng muốn ăn thịt thiên nga thì thôi, hôm nay còn dám khiêu khích tông quy, vậy để bổn trưởng lão thay tông môn giáo huấn ngươi một trận đàng hoàng!"
Lý Nham cười lạnh, nhìn gương mặt tuấn tú trẻ tuổi trước mắt, hắn không khỏi khó chịu, tiến lên một bước.
Lập tức, linh nguyên phun trào, uy thế tăng vọt.
Thẩm An Tại nhíu mày, đối mặt một cường giả Địa Linh cảnh, chẳng lẽ mình phải sử dụng tấm thẻ tiêu hao duy nhất kia sao?
Nhỡ mà không khống chế được thì làm sao bây giờ?
Lý Nham nhìn thấy sắc mặt hắn do dự ngây ngốc, còn tưởng rằng bị hù dọa choáng váng, mặt lộ vẻ trào phúng đấm ra một quyền, tiếng xé gió vang lên.
Một đạo quyền ấn gào thét, đập tới mặt Thẩm An Tại.
Sau một quyền này, khuôn mặt xinh đẹp của hắn tuyệt đối hoàn toàn thay đổi.
Thẩm An Tại kinh hãi, gia hỏa này rõ ràng là bởi vì khó chịu chuyện mình từng theo đuổi Liễu Vân Thấm mà công báo tư thù, còn muốn huỷ dung mình!
Ghen ghét, đây là sự ghen ghét thuần túy, ghét mình đẹp trai hơn hắn!
Ngay lúc Thẩm An Tại đang chuẩn bị sử dụng thẻ tiêu hao bảo vệ khuôn mặt của mình, một tiếng kiếm ngân bỗng nhiên truyền ra.
Leng keng... Leng keng... !
Một thanh trường kiếm tuyết trắng hiện lên, trong nháy mắt đánh tan quyền ấn thế đại lực trầm kia, cắm ở trước mặt hắn.
Cùng lúc đó, thanh âm thanh thúy của thiếu nữ chậm rãi vang lên.
"Lý đường chủ công nhiên ra tay với một vị trưởng lão, chỉ sợ có chút không ổn?"
Nghe được thanh âm này, Thẩm An Tại ở phía trước lộ vẻ vui mừng, mà Lý Nham quay đầu nhìn lại, sắc mặt kinh ngạc, sau đó lại hoảng hốt.
Trên đường núi, Liễu Vân Thấm một bộ áo xanh thanh nhã, chậm rãi rảo bước tiến lên.
Chân mày như núi trong mây, đôi môi kiều mỹ tuyệt trần khiến đất trời cũng phải nhạt màu, gió nhẹ thổi bay góc áo tôn dáng nàng phiêu dật như tiên giáng trần.