Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt
Tấu Bát Trường Cảnh Lộc14-12-2024 12:53:30
Vừa mới ra khỏi không gian là di động đã hiện mấy chục cuộc gọi nhỡ, còn có mấy trăm tin nhắn thoại nữa.
Tiêu Minh Nguyệt nhướng mày, cô rất muốn biết không có máu của mình thì liệu chị họ còn có thể sống được không.
"Con tiện nhân, mày còn biết nghe điện thoại nữa à! Mày thấy chết không cứu làm hại chết một mạng người sống sờ sờ ra đó. Tao phải báo cảnh sát để cảnh sát bắt chết con súc sinh nhà mày!"
Tiêu Minh Nguyệt day lỗ tai: "Lớn tiếng như thế làm gì, ai chết?"
"Đứa chắt trai nặng bốn cân tám lạng của tao! Tao không muốn sống nữa, đều tại đứa tội phạm giết người nhà mày hết!" Bà nội vẫn đang điên cuồng chửi bới.
Tiêu Minh Nguyệt vừa ăn quýt vừa lạnh nhạt đáp: "Thế cũng tiếc quá nhỉ, sao Tiêu Hoán Hoán vẫn chưa chết?"
"Mày còn dám nguyền rủa Hoán Hoán, cái thứ nghiệp chướng khoác da người nhà mày!"
"Con chết là do Tiêu Hoán Hoán gieo gió gặt bão thôi, có liên quan gì đến tôi à? Bác sĩ đã nói cơ thể của cô ta không thích hợp đẻ đứa thứ hai nhưng cô ta vẫn khăng khăng muốn đẻ, bác sĩ kêu cô ta trong giai đoạn mang thai ăn ít lại, khống chế cân nặng đi, nhưng cô ta cứ thích cho con ăn đến béo phì cơ, khó sinh, xuất huyết nặng là do cô ta đáng kiếp cả thôi, đứa trẻ đó bị chính Tiêu Hoán Hoán hại chết nhé."
Tiêu Minh Nguyệt dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
"Dù sao các ngươi cũng cảm thấy có một túi máu di động là tôi rồi, nếu xảy ra chuyện cứ rút máu của tôi là được, nhưng dựa vào cái gì mà tôi phải cho các người rút máu? Một lũ ngu vừa vô tri vừa ngang như cua, xéo qua một bên đi, đừng có tới làm phiền tôi nữa."
Nói rồi cô cúp máy luôn.
Bầu không khí trong phòng bệnh áp lực đến cực điểm. Sau khi bà nội bị Tiêu Minh Nguyệt dập máy lập tức nộ hỏa công tâm, xỉu ngang xỉu dọc.
Sắc mặt của bác cả thì xanh mét, không nói một lời. Bác gái vừa chửi vừa khóc, tất cả mọi người đều đổ hết nguyên nhân khiến đứa trẻ mới sinh đã tử vong lên người Tiêu Minh Nguyệt, mà Tiêu Hoán Hoán vẫn còn đang hôn mê trong phòng ICU, chưa biết đứa con đã mất.
Tiêu Minh Nguyệt cũng không gánh cái họa này đâu, lúc này, cô đang bận tính xem mình còn bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Trong thẻ ngân hàng Xây dựng Trung Quốc có 2680 tệ, trong thẻ ngân hàng Công thương có 5600 tệ, tiền lẻ Wechat còn năm hào tám.
Chỉ nhiêu đây?
Một sinh viên đại học như cô vốn đã không có bao nhiêu tiền rồi, có điều, cô vẫn còn nhà mà.
Tiêu Minh Nguyệt đứng bật dậy, căn nhà ba phòng một sảnh bị gia đình bác cả cướp đi đó, cô phải bán đứt căn nhà đó, hơn nữa còn phải nhanh chóng ra tay.
Căn nhà đó nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh đầy đủ cơ sở hạ tầng, trường học, bệnh viện, trung tâm thương mại cỡ lớn, muốn gì cũng có hết, rất tiết kiệm chi phí cho nên gia đình bác cả mới ghen tị đố kỵ.
Nhưng vào năm thứ hai mạt thế xuất hiện mưa lũ, toàn bộ tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố đều bị nước lũ nhấn chìm, hiển nhiên căn nhà đó cũng không còn giá trị gì nữa.
Tiêu Minh Nguyệt thuộc phái hành động, nói làm là làm luôn, cô trực tiếp lái xe đến tiểu khu Hạnh Phúc, trên đường còn thuận tiện liên lạc với bên môi giới đã mua nhà hồi đó.
Vừa rồi lúc nói chuyện điện thoại với bà nội, cô đã thấp thoáng nghe được giọng của chị dâu họ cho nên gia đình anh họ chắc chắn cũng đã đến bệnh viện rồi.