Chương 50: Ác mộng
Chương 50: Ác mộng
Hồng Niệm bị Lý Viễn Mưu đuổi suốt cả chặng dài, cuối cùng cũng tìm được một sơn cốc, nấp vào trong đó. Không biết nơi đây có linh mạch hay có yêu thú gì sinh sống, nhưng niệm lực ở đây lưu chuyển cực kỳ phức tạp. Sau khi trốn vào trong đó khí tức trên người Hồng Niệm đã được ẩn giấu thuận lợi. Đợi tới lúc Lý Viễn Mưu tìm kiếm không có kết quả đành bỏ đi, Hồng Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải lo mình sẽ bại lộ thân phận, cô đã ra ngoài xuất kiếm chém Lý Viễn Mưu rồi. Chỉ tiếc bây giờ không phải lúc rầu rĩ, chắc chắn Lý Viễn Mưu sẽ không đi xa, cô còn phải tĩnh tâm chờ đợi.
"Chỉ huynh vọng vị thiếu chủ rác rưởi của ta chịu được qua đêm nay." Hồng Niệm hạ giọng thở dài.
Cô không ngờ là, giờ phút này vị thiếu chủ rác rưởi của mình đang hết sức an toàn, chẳng qua hơi nhàm chán.
Hải Thanh Mạc cứ thế ngồi cùng nữ đệ tử Nam Môn Thư An của Thái Ất phái tới lúc mặt trời xuống núi. Trong bụng Nam Môn Thư An vang lên tiếng "ọc ọc" sau đó lập tức đi về phía Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc đã chuẩn bị sẵn, lấy từ trong túi ra một chiếc bánh đưa sang, Nam Môn Thư An lẳng lặng nhận lấy rồi trở về. Hải Thanh Mạc hết sức hoang mang: "Trong số đệ tử Thái Ất phái tới đây lần này, muội là lợi hại nhất?"
"Trong thế hệ này của Thái Ất phái, ta là lợi hại nhất." Nam Môn Thư An nhai bánh, nhồm nhoàm đáp lời.
Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng: "Sư môn chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên."
Nam Môn Thư An nuốt một miếng bánh: "Đừng tưởng ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta chỉ là lười, còn ngươi là vô dụng. Chúng ta không giống nhau."
"Thôi. Ta mệt rồi." Hải Thanh Mạc xua tay: "Ta ngủ trước đây."
Nam Môn Thư An gật đầu nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không rời khỏi nơi này. Nếu có người lao vào, nể tình đã ăn hai cái bánh của ngươi, ta sẽ giúp ngươi."
Có lời hứa này, Hải Thanh Mạc cũng an tâm hơn một chút, tìm chút cỏ khô phủ vào trong hang núi rồi ngả đầu nằm xuống, thầm nghĩ biết thế ngoài đồ ăn ra phải đòi thêm một bộ chăn đệm mới đúng, sau đó gã nghĩ ngợi một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ, thế giới mà gã mơ thấy lại là một tối đen không thấy được năm ngón, đang đổ mưa tí tách, một cánh cửa đỏ rực dựng giữa con đường, trên cánh cửa viết ba chữ: Quỷ Môn quan.
Lại là nơi này! Lại là nơi này!
Cơn ác mộng khó hiểu này lại tìm tới.
Hải Thanh Mạc bước vào con đường, gã đã mơ thấy con đường này vô số lần, cũng đã thấy Quỷ Môn quan này vô số lần. Gã biết năm xưa người mẹ của mình bị hút vào cánh cửa này, sau đó không hề trở lại. Hải Thanh Mạc day day mi tâm, quát khẽ lên: "Ra đi! Ra đi! Ra cho ta!"
Bây giờ gã đã có thể sử dụng lực lượng, gã muốn rút thanh Hồng Nhan kiếm này ra, sau đó xuất kiếm chém vỡ Quỷ Môn quan này!
Nhưng Hồng Nhan kiếm không hề đáp lại.
"Chết tiệt!" Hải Thanh Mạc hạ giọng mắng.
Vì sao mình luôn mơ thấy nơi này? Vì sao lần nào mình cũng phải bất lực!
Nhưng ngay lúc này cảnh tượng trong mơ lại có điểm khác lạ.
Bởi vì Quỷ Môn quan kia tự động mở ra.
Hải Thanh Mạc trợn tròn hai mắt, Quỷ Môn quan mở rộng, một đợt âm phong thổi ra từ trong cánh cửa. Sau cơn kinh ngạc, Hải Thanh Mạc nhanh chóng rảo bước chạy thẳng về phía Quỷ Môn quan kia, nhưng trước khi gã tới gần, một cái bóng trắng lại lao ra khỏi cánh cửa. Bóng trắng đó nửa hư nửa thật, lơ lửng ngoài cửa, là một nữ nhân dung nhan tuyệt sắc, quanh người nữ nhân này tỏa ra hào quang màu trắng mờ ảo, trông cực kỳ thánh khiết.
"Mẹ..." Nước mắt Hải Thanh Mạc tràn mi, cuối cùng gã cũng được gặp lại người mẹ mà gã ngày nhớ đêm mong! Hóa ra mẹ của gã bị phong ấn trong Quỷ Môn quan này thật.
Cái bóng trắng khẽ cúi người, giơ tay, định xoa đầu Hải Thanh Mạc; nhưng cô chỉ là hư vô, bàn tay nửa trong suốt chỉ lướt qua đầu Hải Thanh Mạc, không thể chạm vào. Giọng nói của cô hết sức dịu dàng: "Thanh Mạc, con vẫn luôn tìm mẹ ư?"
Hải Thanh Mạc lau nước mắt trên mặt, gật đầu lia lịa: "Vâng thưa mẹ!"
"Nhưng mẹ đã..." Bóng trắng chậm rãi nâng người lên: "... chết rồi."
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu dậy: "Không thể nào! Nếu đã chết, làm sao chúng ta gặp được nhau?"
"Thằng nhóc ngốc nghếch này, đây là trong mơ mà." Bóng trắng chậm rãi giang tay, tiếp đó thân hình chậm rãi hóa thành xương trắng, lại thanh thành tro bụi nửa trong suốt, tiêu tan. Cuối cùng Quỷ Môn quan khép mạnh trở về, lưu lại mình Hải Thanh Mạc đứng cô độc giữa con đường trống rỗng. Gã im lặng một hồi lâu, đột nhiên ngửa đầu lên trời quát: "Không!"
Ngay lúc này cảnh tượng giấc mơ bỗng sụp xuống.
Hải Thanh Mạc đột nhiên mở bừng mắt ra, trước mắt là gương mặt đơn thuần vô tội đang nhấp nháy mắt nhìn mình. Hải Thanh Mạc vô thức rụt người lại, ngồi nửa người dậy, gãi đầu nói: "Mơ thấy ác mộng."
"Thấy rồi." Nam Môn Thư An lùi sang bên, tiếp đó nhìn ra ngoài hang núi: "Nhưng ngủ trong hoàn cảnh như vậy, không mơ thấy ác mộng mới là lạ."
"Nghĩa là sao?" Hải Thanh Mạc không hiểu.
"Ngươi nghe đi." Nam Môn Thư An nhìn ra ngoài hang núi.
Hải Thanh Mạc lập tức im lặng, vểnh lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài hang núi, sau khi nghe thấy âm thanh đó, gương mặt hắn lập tức lộ vẻ kinh ngạc, tiếp đó nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, bước vài bước tới gần cửa hang.
Không sai. Là tiếng khóc!
Có nam có nữ, có già có trẻ, có lớn có nhỏ.
Đủ loại người, đủ loại tiếng khóc, cứ thế hòa lẫn trong tiếng gió, quanh quẩn ngoài hang núi, quỷ dị khủng khiếp tới mức khó tả.
Hải Thanh Mạc nhìn sang phía Nam Môn Thư An: "Sao lại có nhiều người kêu khóc như vậy/"
Nam Môn Thư An lại lắc đầu: "Không phải người kêu khóc mà là thiên địa này, toàn bộ động thiên tách biệt này đang khóc."
Hải Thanh Mạc thầm hiểu ra: "Bi kiếm Ly Ca."
Nam Môn Thư An gật đầu: "Tám phần mười là vậy."
"Đúng là quỷ dị." Hải Thanh Mạc hạ giọng nói.
Nhưng còn quỷ dị hơn nữa, giờ phút này ngoài Hải Thanh Mạc ra còn có những người khác cũng gặp phải ác mộng của mình.
Hồng Niệm mở mắt ra trong giấc mơ của mình, trước mắt cô là thi thể chồng chất như núi, dưới đất là dòng máu không ngừng chảy ra ngoài. Cô ngẩng đầu, bên trên là một tấm biển rách nát đề ba chữ "Tướng Quân Phủ", chỉ còn lại nửa bên.
Sao mình lại ở đây? Rõ ràng sư phụ đã thay cô cắt đứt ký ức đêm đó, nhưng vì sao mình lại xuất hiện ở đây!
"Bắt được chưa! Bắt được chưa!" Bên cạnh có tiếng nói của thiết vệ vang lên.
"Bắt được rồi! Ở sân sau!" Chuẩn bị xử tội!" Một thiết vệ khác đáp lời.
Tiếp theo, một loạt binh sĩ mặc giáp sát lao qua bên cạnh Hồng Niệm, tránh khỏi thi thể đầy đất, chạy thẳng vào trong phủ tướng quân.
Bắt được ai? Hồng Niệm cảm thấy đầu đau như muốn nứt, cô cúi người, ra sức suy nghĩ.
Biết là ai rồi, biết là ai rồi!
Hồng Niệm lập tức đứng bật dậy, lao vào trong phủ tướng quân như phát điên.