Một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi từ bên trong bước ra, trên người mặc bộ quần áo lao động giản dị. Người đó nhìn tôi, nét mặt cũng không có biểu cảm gì, liếc mắt một cái tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lời còn chưa kịp thốt ra bên trong đã vang lên tiếng gắt gỏng của một người đàn ông, tôi chịu cực chịu khổ vì công việc vì gia đình này, thế nhưng cuối cùng thứ tôi nhận được là gì, là cô ở sau lưng tôi lăng nhăng với người khác?
Ông ta nói xong, bên cạnh vang lên tiếng cười khẩy của một người phụ nữ, tôi lăng nhăng với người khác? Anh đừng có ngậm máu phun người, Tiểu Lưu là thế nào? Chuyện trên bức ảnh là thế nào? Anh có thể nói rõ cho tôi được không? Ồ, anh được phép ở ngoài tung tăng bay lượn, lại không cho tôi ở nhà hái hoa dại? Anh chịu nhiều cực khổ, cực khổ của anh là suốt hai tháng không về nhà lấy một lần, anh còn nhớ là anh có ngôi nhà này hay không đấy?
Người đàn ông nghe xong những lời này dường như rất tức giận, nhảy cẩng lên mắng chửi, tiện nhân, tôi là đi xã giao, xã giao, không giống như cô trực tiếp nuôi luôn một tên tiểu tử trắng trẻo, vừa tặng xe lại tặng đồng hồ. Những đồng tiền đó là của ai, tất cả đều là của tôi, là của tôi, cô có biết số tiền đó làm thế nào có được không? Đều là tôi cực khổ kiếm ra, cô tiêu tiền là tự mình kiếm ra à?
Người phụ nữa cười lạnh, xã giao? Xã giao có thể lòi ra thêm một đứa con gái hai tuổi? Chuyện này thật là, nếu không phải người khác nói cho tôi biết, tôi còn cho rằng anh thực sự ra ngoài xã giao đó.
Người đàn ông nghe được những lời này, bỗng chốc nổi trận lôi đình, đưa ngón tay trắng nhợt chỉ vào đứa trẻ đang ngồi trên sofa nói, tôi xã giao ra một đứa trẻ? Vậy thì cô nói cho tôi biết, hai đứa đang ngồi trên sofa đó đứa nào là con tôi, cô nói thử xem.
Nghe thấy câu này, người phụ nữ ôm lấy cánh tay mình sau đó nói, đứa nào là con của anh? Anh còn mặt mũi để nói ra câu này sao, ban đầu khi đẩy tôi vào trong vòng tay của cục trưởng Tống sao anh lại không hỏi câu này? Còn thề hứa sắt son với tôi rằng mọi thứ vẫn giống như trước. Họ Hoàng, anh cũng không nghĩ đến vì sao anh lại được như ngày hôm nay? Không phải là tôi đi ngủ với từng người từng người một, cầu xin từng người từng người một, anh làm gì có nhiều khoản vay đến vậy? Lấy đâu ra nhiều hạng mục như vậy? Lương tâm của anh bị chó ăn mất rồi à?
Người đàn ông bên trong gào lên, đủ rồi, cô đủ rồi...
Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ này, khẽ hừm một tiếng sau đó nói, chúng ta cũng đừng tranh cãi nữa, cứ tìm người phân xử đi, xem rốt cuộc ai đúng ai sai. Cô ta nói xong đột nhiên kêu tôi một tiếng, em gái, em đến đây giúp chị một việc. Nghe thấy có người gọi mình đến phân xử, lúc đó tôi có chút luống cuống, trong lòng không muốn. Thế nhưng nghĩ đến việc thứ đó đang ở bên ngoài, chuyện bên trong này cũng không có cách nào trốn tránh, tôi đành đứng lên bước tới chỗ người phụ nữ. Tuy nhiên lúc tôi bước qua phía bên đó, hai đứa trẻ trên sofa liên tục lắc đầu với tôi. Nhìn thấy hai đứa trẻ lắc đầu nguầy nguậy tôi cũng không biết chúng có ý gì, còn cho rằng chúng không muốn để tôi phân xử chuyện này, ai có thể ngờ tới lại là vì chuyện khác.
Khi tôi gần đến nơi, người phụ nữ kéo tôi lại, chỉ tay vào người đàn ông trong phòng đang quay lưng về phía tôi nói, em gái, em nói thử xem, lúc đầu chị vì anh ta hi sinh nhiều như vậy, anh ta bây giờ lại ở sau lưng chị tìm người phụ nữ khác, em nói xem người này có xứng đáng với chị không?
Thực ra những lời người đàn ông này nói trước đó tôi cũng nghe thấy rồi, tôi thầm nghĩ cô cũng ở bên ngoài tìm đàn ông không phải sao? Hơn nữa, theo lời người đàn ông nói thì hai đứa trẻ đang ngồi trên ghế sofa bên ngoài dường như cũng không có quan hệ gì với ông ta, lúc này tôi cảm thấy câu chuyện này thật sự quá lằng nhằng rồi, chuyện phân xử này, căn bản không thể nào xử nổi.
Thế nên sau khi người phụ nữ nói xong, trong một lúc tôi không biết phải mở miệng nói thế nào. Nhưng mà bàn tay lạnh ngắt của cô ta đã nắm chặt lấy tay tôi, liên tục bắt tôi nói. Tôi càng không nói cô ta càng ghì chặt, đến cuối cùng, người phụ nữ cơ hồ nổi cơn cuồng loạn, gào lên dữ tợn bắt tôi phải phân xử, tôi bị cô ta dọa cho mất hồn. Người phụ nữ càng nói càng tức giận, về sau dường như mất hết lý trí, một lát chỉ vào tôi mắng, mắng tôi là người thứ ba, phá hoại gia đình người khác. Lát sau lại chỉ vào người đàn ông mắng, mắng ông ta không phải là người, không có lương tâm. Lúc sau nữa lại mắng đứa nhỏ, nói trẻ con đều là lòng lang dạ sói, không biết hiếu thuận với người lớn. Sau đó, cả phòng làm việc đều tràn ngập tiếng chửi bới của người phụ nữ, mà cô ta càng chửi càng nặng lời, tôi sắp không nghe nổi nữa.
Đúng lúc này, người đàn ông dường như không chịu nổi nữa, lớn tiếng quát, được rồi, cô đủ rồi đó. Ông ta nói xong xoay mặt lại, tức giận đùng đùng nhìn người phụ nữ, gằn từng câu từng chữ, bây giờ chúng ta không cần tranh cãi nữa, dù sao tiền không còn, công ty cũng mất, tất cả đều hết rồi, cô có hiểu không? Tôi bây giờ không còn gì cả...
Lúc người đàn ông nói những câu này, tôi mới phát hiện trên mặt trên cổ ông ta toàn là máu. Từ miệng vết thương trên cổ ông ta nứt ra một đường sâu hoắm, máu huyết đặc sệt không ngừng chảy ra. Lúc đó tôi còn muốn giúp ông ta cầm máu, lại không nghĩ đến vết thương sâu như thế làm sao người này còn có thể sống sót được. Vì vậy, khi tôi cởi áo ngoài quấn lên cổ ông ấy, người đàn ông nắm lấy tay tôi nói, Tiểu Triết, anh biết trên thế gian này chỉ có em là tốt với anh. Anh đã quá thất vọng với thế giới này rồi, chúng ta cùng nhau đi thôi.
Tôi nghe ông ấy nói xong lời này, trong đầu chợt nghĩ đến rất nhiều chuyện đã xảy ra, sau đó nhận ra thế giới này cũng thật sự khiến tôi quá thất vọng. Tôi không những phải luôn trốn chạy thứ đó, ngay cả Lý Hải Ninh cũng đối xử với tôi như vậy, thêm nữa tôi rời xa bố mẹ đã lâu, họ cũng chưa một lần đến thăm tôi. Nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng chỉ nghĩ hay là cứ dứt khoát chết đi, thế giới này đã không còn thứ gì đáng để tôi lưu luyến nữa rồi.
Nghĩ thế tôi gật đầu với người đàn ông rồi nói, chúng ta đi thôi, rời khỏi thế giới này. Nói xong tôi cùng ông ta bước đến bên cửa sổ. Đến nơi, tôi đập vỡ kính cửa sổ sau đó nghĩ đến việc muốn trèo lên.
Lúc này, tiếng lộp cộp lộp cộp đột nhiên vang lên bên tai tôi. Nghe thấy nó tôi lập tức rùng mình, cả người phát run lẩy bẩy. Chính cái rùng mình này đã đưa tôi trở về thực tại.
Tôi mở mắt ra nhìn, mới thấy mình đang đứng bên cửa sổ của tầng 28, Gió bên ngoài không ngừng đập vào cửa kính, vang lên tiếng rầm rầm. Dưới lầu là vài ngọn đèn loang lổ cùng mấy chiếc xe hơi lao vụt qua. Phòng làm việc nơi tôi đang đứng hiện giờ đã là một mảng đen mơ hồ, không có ánh đèn, không có bàn ghế, càng không có người đàn ông hay người phụ nữ nào cả, cũng không có hai đứa trẻ.
Lúc này tôi mới nhận ra, mình vẫn đang ở tầng 28. Chỉ là làm cách nào tôi đã bước vào phòng làm việc, làm cách nào lại đứng bên cửa sổ, tôi thật sự không nhớ rõ. Điều duy nhất rõ ràng đó là, sự thất vọng hoàn toàn bao trùm lấy tôi.
Sau khi tỉnh táo trở lại, điều đầu tiên tôi nhìn thấy đó là một bóng đen đứng cách đó không xa, thấp thấp, đứng trong bóng tối bất động.
Nhìn thấy bóng đen này, tôi biết ngay chính là thứ đã quấy nhiễu tôi ngày đêm. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó một cách rõ ràng, cũng là lần đầu tiên đối mặt với nó. Nói không sợ hãi thì chính là nói dối, thế nhưng ngay lúc này tôi không biết nên làm thế nào nữa, mặc dù là nó vừa kéo tôi ra khỏi quỷ môn quan.
Lúc đó tôi nghĩ, ban nãy không bằng mình cứ nhảy lầu chết đi cho rồi, cũng đỡ hơn phải đối mặt với thứ này.
Sự sợ hãi mà nó mang đến cho tôi so với sự sợ hãi mà những thứ khác mang đến đều mạnh hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói là đáng sợ hơn gấp ngàn lần vạn lần. Đến nỗi tôi nghĩ đến gia đình bốn người vừa gặp lúc nãy, cảm thấy cả bốn người họ cùng xuất hiện cũng không đáng sợ bằng đứa con gái thấp bé đang đứng trước mặt tôi đây.
Nó đứng đó một lúc, trong bóng tối toét miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng toát, nhìn tôi cười, sau đó từ từ bước về phía tôi. Không, không phải bước tới, mà là bò tới. Thứ đó không có chân, cả người nằm trên sàn nhà, hai tay bắt chéo vào nhau nhanh nhẹn bò trên mặt sàn, tạo ra tâm thanh lộp cộp lộp cộp.
Tôi vốn dĩ cho rằng âm thanh này là tiếng chân trần chạy trên nền đất, giờ mới nhận ra đó chỉ là do hai tay thay phiên tiến lùi nhanh trên sàn, dùng sức đập lên đất phát ra âm thanh như vậy. Hai tay nó gắng sức đập xuống nền đất, kéo cả cơ thể di chuyển về phía trước. Bởi vì cả hai cánh tay đều phải dùng lực, cho nên cái cổ cũng theo lực đó duỗi về trước, đôi mắt đen nhánh ẩn hiện trong mớ tóc rối tung nhìn chằm chằm tôi cười, hàm răng trắng tinh nhe ra, trong cổ họng phát ra tiếng khục khục.
Tôi đứng bất động nhìn đứa bé đó bò về phía mình, không biết phải làm gì, cả người vô lực, ngay cả nhấc chân lên cũng quên mất. Sau đó tôi nghĩ, nếu như không có kỳ tích xảy ra, tôi thật sự căn bản không có hi vọng trốn thoát. Thế nhưng kỳ tích đã thực sự đến, đó là có hai bảo vệ đi tới, trên tay cầm đèn pin, nhìn thấy tôi đứng một góc trong phòng làm việc, hai người họ hét lên, cô đang làm gì ở đây vậy? Lúc bảo vệ lên tiếng, đứa bé gái đang bò trên đất bỗng nhiên biến mất, bấy giờ tôi mới có thể cử động được.
Hôm đó hai người bảo vệ theo thường lệ mỗi tháng sẽ đến đây kiểm tra, tình cờ bắt gặp tôi.
Trong chốt bảo an, tôi òa khóc nức nở, các nhân viên ở trong phòng ba người thay phiên đưa khăn giấy cũng đưa không đủ. Tôi khóc hơn nửa tiếng đồng hồ, khóc đến mọi người bên trong đều có hơi mất kiên nhẫn, khóc đến bản thân không còn nghĩ đến chuyện về nhà, lúc đó chỉ nghĩ muốn ở lại đây cùng các nhân viên bảo vệ.
Lúc bạn thân của tôi tìm đến, những người bảo vệ này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn tới tấp hướng về phía cô ấy khen tôi có khí lực dồi dào.
Về đến nhà, tôi kể lại mọi chuyện đã xảy ra tối hôm nay cho bạn thân nghe. Cô ấy nghe xong thở hắt một hơi, hỏi tôi tiếp sau đây định thế nào? Tôi nói với cô ấy, tôi phải chạy trốn, không thể tiếp tục ở lại Trường Sa được nữa.