Lý tiên sinh, du khách ba lô, tỉnh dậy với cảm giác khó tin. Anh đã ngủ một giấc liền mạch đến sáng!
Anh vốn là một lập trình viên của một công ty lớn, đã chịu đựng cảm giác lo âu suốt một thời gian dài do khủng hoảng tuổi 35. Anh tưởng rằng sau khi bị sa thải, mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng thật bất ngờ, cảm giác lo âu cứ bám lấy anh không dứt.
Liên tục gặp ác mộng, đổ mồ hôi lạnh và thức giấc giữa đêm, nếu không phải vì anh vẫn còn trẻ, anh đã nghĩ mình đang trải qua giai đoạn mãn kinh sớm. Nhưng nam giới không phải 45 tuổi mới bắt đầu mãn kinh sao? Hay anh đang bị lão hóa sớm?
Do thiếu ngủ, những sợi tóc vốn đã thưa thớt của anh càng trở nên quý giá, nhưng những sợi tóc quý giá đó vẫn rơi rụng mỗi ngày.
Nghe theo lời khuyên của bạn bè, Lý tiên sinh bắt đầu đi du lịch. Dũng Giang là thành phố thứ ba anh đến. Sau khi tham quan Chùa Tam Tông để tĩnh tâm, anh tình cờ xem được livestream của Ngô Cường Quốc.
Dù không quá tin tưởng những lời quảng cáo trong livestream, bởi trên mạng có quá nhiều quảng cáo sai sự thật, nhưng thấy nhà nghỉ Hà Diệp gần Chùa Tam Tông, anh đã quyết định đặt một phòng giường đôi để nghỉ ngơi.
Tối qua, anh đã lo lắng rằng mình sẽ lại mất ngủ ở một nơi xa lạ, nhưng thay vào đó, anh cảm nhận được một sự yên tĩnh khác lạ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau một giấc ngủ trọn vẹn, Lý tiên sinh vui vẻ xuống lầu.
"Bữa sáng ở phía này," chị Trương, nhân viên tạm thời, nhiệt tình chào đón khách khi thấy anh từ cầu thang bước xuống.
Chị Trương là cư dân sống gần đó, trước đây từng làm lao công. Giờ đã lớn tuổi nên không còn công việc ổn định, nhưng chị vẫn muốn kiếm thêm tiền để dưỡng già, nên thỉnh thoảng nhận làm những công việc lặt vặt.
Làm ở nhà nghỉ Hà Diệp là công việc tốt nhất chị tìm được: công việc nhẹ nhàng, gần nhà và tiền công khá, hai bà chủ lại rất tử tế.
Tuy nhiên, nhà nghỉ Hà Diệp không phải lúc nào cũng đông khách, chị Trương đã gần ba tháng không được gọi đến làm. Khi nhận được cuộc gọi từ Tô Hà, chị cứ ngỡ mình nghe nhầm, mừng rỡ nhận ngay công việc, tự nhủ lần này nhất định phải làm thật tốt.
"Bữa sáng vừa mới dọn ra, còn nóng hổi đây." Chị Trương vừa đi vừa giới thiệu.
Sau khi bước ra khỏi phòng, Lý tiên sinh nhận ra ngay rằng nhà nghỉ này đã có chút tuổi đời, cầu thang kêu cót két khi bước lên, và căn phòng ăn chị Trương chỉ cũng chỉ là một căn phòng nhỏ ở tầng một với vài bộ bàn ghế đơn sơ.
Lý tiên sinh tự động hạ thấp kỳ vọng.
Và quả thực như anh nghĩ, bữa sáng ở đây khá đơn giản, chỉ là một bữa sáng kiểu Trung cơ bản với bánh bao, màn thầu, trứng luộc. Đồ uống có sữa đậu nành, sữa tươi, cùng một nồi cháo đang sôi "bùng bùng" và vài gói dưa muối đóng gói sẵn.
Lý tiên sinh thầm cảm thấy may mắn vì mình đã giảm kỳ vọng, nếu không, bữa sáng nhạt nhẽo này thực sự sẽ không khơi dậy chút cảm giác ngon miệng nào.
"Dụng cụ ăn uống có sẵn trong tủ khử trùng, anh thử cháo đi, ngon lắm đấy."Chị Trương nhìn thấy sự lưỡng lự của Lý tiên sinh nên nhiệt tình gợi ý.
Chị Trương nhớ lại hương vị của cháo ngọt sáng nay: "Nhìn thì đơn giản nhưng ngon tuyệt cú mèo, thật đấy!" Dù trình độ học vấn không cao, nhưng sau khi nếm thử một muỗng cháo, bà cứ nghĩ mãi về hương vị đó.
Lý tiên sinh không quá tin tưởng vào sự phấn khích của chị Trương, nhưng cuối cùng vẫn múc một bát cháo, vì đó là món có vẻ nóng hổi nhất trong bữa sáng.
Cháo ngọt này không có nhiều nguyên liệu, rất đơn giản, chỉ có gạo tẻ và ít gạo nếp, nhưng gạo tẻ đã được nấu nhừ và trong veo, còn gạo nếp đã tiết ra lớp dầu thơm ngậy.