Chương 49

Cho Cô Bút Đấy, Cô Viết Đi

Tam Hoa Miêu 19-10-2024 13:13:23

Nói là đơn giản, vì nguyên liệu chỉ cần bông, mà thứ mà các căn cứ cứu viện hiện tại không thiếu nhất chính là bông. Tuy công đoạn đơn giản nhưng hiệu quả chống bụi mịn còn tốt hơn cả trước khi mạt thế. Những người phụ trách căn cứ vốn đã tin tưởng Tư lệnh Ôn lập tức hạ lệnh toàn bộ nhân viên khẩn trương sản xuất khẩu trang chống bụi mịn, hầu hết những người còn đang do dự cũng không chần chừ nữa, còn những người từng cho rằng Tư lệnh Ôn làm màu mè muốn xin thêm cứu trợ, sau khi nhận được bông được tặng miễn phí thì mặt mày tái mét, xấu hổ không dám ngẩng mặt lên. Trong nháy mắt, quân dân cả nước đồng lòng chuẩn bị cho thiên tai khói bụi, căn cứ 168 cũng trở thành điểm cứu viện có nhân khí cao nhất trong số các căn cứ cứu viện trên toàn quốc. Biết được trong nhóm nhà khoa học không ít người là thiên tài từ vài tuổi, mười mấy tuổi, càng khiến quốc gia tưởng chừng như đã đi vào bước đường cùng này nhìn thấy tương lai tươi sáng. Các nhà khoa học nhí tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm trí đã vô cùng trưởng thành, càng lúc nguy cấp càng bình tĩnh, lời nói và việc làm đều vô cùng khiêm tốn. Họ đã liên lạc suôn sẻ với cha mẹ và người thân của mình thông qua diễn đàn, giành được suất gia đình cho họ ở căn cứ 168. Tư lệnh Ôn vốn định cho bọn trẻ một đặc ân, chu đáo phái Tiểu Đậu chạy một vòng đi đón người, không ngờ khi gặp phụ huynh của bọn trẻ, lại có thêm một bất ngờ. Trong số hơn ba mươi người thân, lại có đến năm dị năng giả. Trong văn phòng tư lệnh đơn sơ, không ngờ lại có một ngày xuất hiện cảnh tượng các dị năng giả ngồi thành hàng như thế này. Một căn cứ cứu viện bình thường có một dị năng giả đã được coi là hùng hậu, còn căn cứ 168 của bọn họ, tính cả năm người ban đầu, giờ đã có đến mười người. "Chào mọi người, tôi là Ôn Hạc, người phụ trách căn cứ, vị này là đại đội trưởng đội cứu viện của chúng tôi..." Tư lệnh Ôn giới thiệu ngắn gọn Ứng Chuẩn, Du Tâm Chiếu và Ôn Tư Duệ cho các thành viên mới, cuối cùng trọng điểm nhắc đến Văn Vũ. "Văn Vũ là đại đội trưởng đội dị năng, tiếp theo sẽ do con bé trực tiếp phụ trách sắp xếp công việc cho mọi người." Vì trước đây đã có kinh nghiệm giao tiếp với ba anh em Khấu Phàm và Đinh Vạn Lý, thời gian này Văn Vũ cũng luyện tập được ra dáng ra hình, lễ phép mà không mất đi uy nghiêm nói: "Chào mọi người, tôi—" "Nhỏ như vậy đã có thể làm đại đội trưởng, cháu có dị năng gì? Có lợi hại không?" Một người đàn ông trung niên tính tình nóng nảy ngắt lời cô, không khách khí hỏi. Nam thanh niên bên cạnh rõ ràng cũng có chút bất mãn,"Dị năng của tôi là thanh lọc, rất hiếm có trong mạt thế, trước đây có mấy căn cứ mời tôi mà tôi đều không cân nhắc, lần này là vì xác nhận an toàn cho em họ nên mới lặn lội đường xa đến đây." Tiểu Đậu ở góc phòng bĩu môi,"Là tôi lặn lội đường xa đi đón, anh ta bất quá chỉ đứng chờ ở cửa nơi trú ẩn thôi." Du Tâm Chiếu liếc xéo cậu, cậu khẽ hừ một tiếng quay đầu đi. Ba dị năng giả còn lại không lên tiếng, nhưng sự im lặng đã thể hiện thái độ: Không ngờ đại đội trưởng lại là một cô nhóc trông có vẻ yếu đuối, bọn họ hoặc là có ngại ngùng, hoặc là không phục. Vật hiếm thì quý, huống chi là dị năng giả vốn được săn đón ở bên ngoài, Văn Vũ hiểu sự kiêu ngạo trong lòng bọn họ, nhưng lại không thích thái độ cao cao tại thượng của bọn họ. Nếu không cam tâm tình nguyện cống hiến cho căn cứ, vậy thì giữ những người này ở lại làm gì, để cung phụng như ông cố nội à?