Thực ra Tô Dụ đã tỉnh khi lão đầu bắt mạch cho cậu rồi, cậu rất nhạy cảm với bất kỳ sự đụng chạm nào khi đang ngủ, đây là bản năng sinh tồn của cậu mà, chỉ là không hiểu sao hôm nay Tô Dĩnh bế cậu đến mà không tỉnh, chắc do cơ thể quá yếu và mệt mỏi.
Nghe lão đầu nói, cơ thể cậu không có vấn đề gì lớn, khớp với kết quả bắt mạch của chính cậu, Tô Dụ cũng yên tâm phần nào, nếu không cứ liên tục bị tiêu chảy thế này thật sự quá khổ sở!
Sau đó Tô Dụ mới nhận ra chị cậu đang đưa cậu đi khám bệnh sao?
Tô Dĩnh không để ý đến việc em trai đã tỉnh, vẫn hát líu lo leo núi, đã hứa với mẹ là hôm nay sẽ đi hái mộc nhĩ, Tô Dĩnh dự định theo trí nhớ kiếp trước, đến chỗ thường mọc nấm mà xem.
Cảm nhận thân hình nhỏ bé trong lòng cử động, Tô Dĩnh cúi đầu: "Em tỉnh rồi à?"
Tô Dụ đạp chân mạnh hơn: "Tự mình đi."
Haiz, chị cậu cũng chỉ là cô bé 9 tuổi thôi, tuổi thực bên trong bao nhiêu không rõ nhưng tình trạng cơ thể thật sự là như vậy, nếu phía sau mang giỏ, phía trước lại bế cậu, thật sự quá mệt mỏi, cậu ngủ không biết thì thôi, giờ đã tỉnh rồi, còn để người ta bế đi... thật ngại quá.
Tô Dĩnh cũng có chút lo lắng, cô sợ Tô Dụ nhỏ tuổi, leo núi chưa tan tuyết dễ bị ngã, nhưng Lưu lão đầu đã nói, em trai cô phải chạy nhảy nhiều để rèn luyện, cơ thể mới khỏe mạnh nên cô chỉ do dự chút rồi đồng ý: "Được, em tự đi một lát, mệt thì nói với chị."
Tô Dụ được đặt xuống đất mới phát hiện khung cảnh xung quanh thật mới lạ, kiếp trước cậu ít leo núi hoang dã thế này, mỗi lần ra khỏi cung đều được bảo vệ nghiêm ngặt bởi nội vệ hoàng cung, nói là đi du xuân, thực ra chỉ nhìn được mấy gò đất nhỏ ngoài cung, ngay cả khi xuất cung đánh trận thay cha cũng chỉ ở hậu phương đại doanh, chưa bao giờ lên tiền tuyến giao chiến với địch.
Nên giờ đây, Tô Dụ theo Tô Dĩnh khi thì băng qua suối nhỏ khi thì xuyên qua rừng thông, thật sự có cảm giác thoải mái như hồi nhỏ.
Trời chiều xuống khá nhanh, lúc nãy còn có ánh hoàng hôn, hai chị em đi không bao lâu đã không nhìn rõ dưới chân.
Tô Dĩnh định về thẳng nhà, không đi hái mộc nhĩ nữa, sợ đi đường đêm xảy ra chuyện, bỗng thấy em trai ngã sấp mặt.
Tô Dĩnh: "..."
Đã nói là không yên tâm để em tự đi mà!
Tô Dĩnh định hỏi em trai có sao không thì thấy trạng thái của cậu không bình thường, không chỉ nằm im không động đậy, đầu còn nhìn chằm chằm vào gốc cây phía trước, mặt đầy kinh ngạc.
Tô Dĩnh nhìn theo hướng nhìn của em trai, ôi trời, là một con thỏ xám béo!
Nói thật, nửa cái bánh bao trắng hồi chiều đã tiêu hóa hết rồi, giờ nhìn con thỏ, nước miếng cũng tự nhiên chảy ra!
He he, may mà em trai phản ứng chậm, ngã cũng không kêu, nếu không thỏ đã chạy mất rồi.
Tô Dụ: "..."
Không phải tôi phản ứng chậm! Tôi chỉ chưa nghĩ ra tư thế nào đẹp để bắt thỏ thôi!
Tô Dĩnh lén đặt cái giỏ sau lưng xuống đất, sau đó nhanh như chớp,"vút" một cái lao vào con thỏ béo dưới gốc cây!
Con thỏ xám béo không kịp chạy trốn, bị Tô Dĩnh bắt gọn.
Tô Dĩnh tay phải nắm đôi tai thỏ, tay trái chống hông cười lớn: "Nhìn này! Tay nghề của chị không giảm sút chút nào!"
Tô Dụ: "..."
Được rồi được rồi, biết rồi, chị là giỏi nhất, là tuyệt nhất, bây giờ trước mặt em, ngay cả giả vờ cũng không thèm nữa sao?