"Thật ra, tốc độ tu luyện của ngươi cũng không phải là quá chậm..."
Trầm mặc nửa ngày, Lăng Hồng Ba mới cười gượng, nhìn hắn ngồi bất động ở đó, Phương Nguyên giống như muốn hóa thành một pho tượng, dù mặt nàng dày tâm nàng đen, nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng cũng không nhịn được có chút đỏ lên, trong lòng có cảm giác như mới lừa người, cảm giác còn có chút xấu hổ đối với Phương Nguyên. Thật lâu sau nàng mới dần bình tĩnh lại, dùng sở trường của nàng đứng trước mặt hắn luyên thuyên, cố ý cười nói:
"Kiếm đạo của ngươi tinh tiến nhanh chóng, đã là bình sinh hiếm thấy rồi, nếu như chính ngươi còn không hài lòng, chẳng lẽ ngươi lại còn muốn giống Kiếm Ma từ ngàn năm trước?"
"Kiếm Ma?"
Phương Nguyên nghe được một chữ "Kiếm" thì lập tức ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên nhìn quả ớt nhỏ.
"Không thể nào, vết nhơ lớn nhất lịch sử Thanh Dương tông mà ngươi không biết?"
Quả ớt nhỏ cố ý ra vẻ vô cùng kinh ngạc nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngẩn ngơ, hôm nay ngay cả tông chủ Thanh Dương tông là ai hắn cũng không biết, huống chi là vết nhơ gì gì đó?
"Cũng không có gì, bản cô nương nói với ngươi cũng được. Vị Kiếm Ma kia, ngàn năm trước chính là một kỳ nhân của Thanh Dương tông. Tục truyền hắn trời sinh si mê với kiếm, 3 tuổi bắt đầu luyện kiếm, 10 tuổi tiếng tăm cũng đã lừng lẫy trong phàm nhân, còn gọi là Tiểu Kiếm Sư, 15 tuổi thì bái nhập Thanh Dương tông tu hành, bắt đầu tu tập kiếm đạo tiên gia, thực lực đột nhiên tăng mạnh, 18 tuổi còn chưa Trúc Cơ đã được người đời ca tụng là đệ nhất kiếm đạo ở Thanh Dương tông. Ngay cả mấy vị trưởng lão lúc đó đều tự nhận về phương diện kiếm đạo có phần không bằng hắn, còn liệt hắn vào danh sách thủ tịch đại đệ tử!"
Quả ớt nhỏ trực tiếp ngồi trên mặt đất, giống như muốn đền bù tiếp tục kể cho Phương Nguyên:
"Nhưng mà vị kiếm si kia cũng không quan tâm những hư danh này, càng không thèm để ý tục sự trong môn phái. Hắn không quan tâm gì cả, chỉ si mê với kiếm. Tương truyền khi hắn chưa đến 20 tuổi thì đã có một mục tiêu, muốn sáng chế một môn kiếm đạo siêu việt đỉnh tiêm thế gian, sánh vai cùng các bậc cổ thánh, vì thế hắn vô cùng hiếu học. Trong suốt mấy năm đó, hắn không chỉ tìm đọc tất cả kiếm điển cất giấu bên trong Thanh Dương Tông, còn thỉnh giáo từng vị trưởng bối kiếm đạo trong tông môn, kể cả người không bằng hắn..."
"Siêng năng như vậy là một chuyện tốt mà..."
Phương Nguyên trả lời vô cùng khâm phục, cảm thấy người này rất hợp khẩu vị của mình.
"Hiếu học đương nhiên là chuyện tốt, thế nhưng là quá hiếu học thì chưa chắc..."
Quả ớt nhỏ làm bộ dáng thở dài, nói:
"Vị tiền bối này đúng là quá hiếu học, truyền thừa kiếm đạo của Thanh Dương Tông còn không vừa lòng, thế mà chạy tới Huyền Kiếm Tông thỉnh giáo. Người ta không chịu truyền cho hắn, hắn cầm Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật của Thanh Dương Tông để đổi..."
"Vậy có được hay không?"
Phương Nguyên có chút ân cần hỏi lại.
"Uầy, ngươi chú ý không đúng chỗ à nha?"
Quả ớt nhỏ trợn mắt nhìn hắn một cái, im lặng nói:
"Đổi thì đổi được, nhưng hắn lại phạm vào sai lầm lớn. Truyền thừa tiên môn há có thể tuỳ tiện truyền cho ngoại nhân? Lúc hắn dùng cách này, suýt nữa dẫn đến Thanh Dương Tông và Huyền Kiếm Tông khai chiến, ngay cả tông chủ cũng tức giận đến mức bỏ một đống công việc đi ra ngoài tìm hắn, nói hết lời, cuối cùng đòi lại truyền thừa của Thanh Dương tông. Nhưng dù sao kiếm thuật cũng đã dạo một vòng trong tay người ta, đến tột cùng có bao nhiêu thứ bị người ta học cũng không biết nữa. Dù sao bắt đầu từ lúc đó, kiếm đạo của Huyền Kiếm Tông lại trở nên càng lợi hại!"
"Sau đó thì sao?"
Phương Nguyên lại quan tâm đến vận mệnh của vị kiếm sư kia hơn.
"Về sau kiếm si kia bị bắt trở về, bị trừng phạt nặng, cũng mất chức thủ tịch đệ tử, thậm chí thiếu chút nữa bị trục xuất khỏi sư môn. Lúc đầu hắn cũng yên tĩnh được mấy ngày, nhưng đến khi chuyện lắng xuống thì lại ngựa quen đường cũ. Trưởng lão tiên môn nể tình hắn cũng có một lòng học kiếm, cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt đối với hắn, chỉ căn dặn hắn không thể cầm truyền thừa của môn phái mà đi truyền cho người khác đổi mấy thứ rác rưởi. Nhưng ai mà có thể nghĩ đến, vị tiền bối này mặt ngoài nghe, trong lòng lại càng to gan hơn..."
"Chín trăm năm trước, ở cực bắc Tuyết Nguyên Thăng Tiên Hội được kiếm đạo thánh địa Tàng Kiếm Hồ tổ chức, kỳ tài thế gian người người đều tụ họp ở đó, hắn lúc ấy đương thời đã có danh hào đệ nhất kiếm đạo thế hệ trẻ, tất nhiên cũng được mời tham gia. Đây vốn là dịp đặc biệt để mặt mũi Thanh Dương Tông sáng sủa lên một tí, ai ngờ, thừa dịp sơ hở Thăng Tiên Hội ngàn năm trước, hắn thế mà một mình tiềm nhập kiếm đạo thánh địa Tàng Kiếm Hồ, có ý đồ trộm kiếm điển, kết quả bị các trưởng lão bắt quả tang tại chỗ, hết đường chối cãi. Hắn bị người ta chặt đứt cánh tay dùng kiếm, chọc mù một con mắt, lấy đi một đoạn xương ống chân. Kiểu hình phạt này cũng không phải là tùy tiện chặt đi giống ở phàm trần, mà đã chặt thì thần hồn cũng bị thương, mãi mãi cũng không có khả năng chữa trị. Mà quá đáng hơn là bọn họ còn thi triển một bí pháp, rút một sợi kinh mạch bên trong người hắn ra..."