Thẩm Gia Dương bên này cũng đã nghĩ ra được biện pháp, anh cuối cùng cũng tìm ra cách giải quyết đống gạo cao lương cùng bột ngô của Thẩm Tiểu Vũ đem ra từ trung tâm thương mại.
Thấy vợ mình còn đang chờ anh trả lời, Thẩm Gia Dương sờ chóp mũi, tiến lại gần bên tai vợ, cố ý hạ giọng xuống nói nhỏ nhẹ.
Nghe xong, hai mắt Thẩm Uyển mở to nhìn người đàn ông đối diện, sắc mặt rạng ngời nói: "Em cảm thấy chuyện này rất được!"
Thẩm Tiểu Vũ cũng vô tình nghe được nội dung: "..."
Nói như thế nào đây, tuy có hơi tuỳ tiện nhưng coi như hợp lệ, cũng có thể xem là biện cách giải quyết tốt!
Ngày hôm sau.
Trời mưa giằng co suốt hai ngày cuối cùng cũng tạnh.
Bầu trời bị cơn mưa lớn rửa sạch trông trong xanh đến lạ thường, khó có thể cảm nhận được hơi nóng trong không khí.
Những người dân ở trọ hai ba ngày lần lượt ra về, cán bộ thôn tổ chức cho người ra đồng kiểm tra tình hình, đàn bà hoặc là đang ôm con cái la cà, hoặc sẽ ôm thau quần áo bẩn ra bên bờ sông giặt giũ.
Sau khi trời mưa, nhiều nước sông sẽ tích tụ trên bãi, thuận tiện nhất để giặt quần áo, trong thôn, những người phụ nữ có quan hệ tốt, tôi gọi cô, cô gọi họ, tốp ba tốp năm thành đám mà đi giặt đồ.
Ngôi làng vốn im ắng trong hai ba ngày đã trở nên sôi động trở lại sau cơn mưa.
Tại nhà đại đội trường.
Với tư cách là đội trưởng và người tổ chức, ông già đã ra sân cùng một nhóm người, hai anh em Thẩm Gia Cường và Thẩm Gia Phú cũng đi cùng, duy chỉ có Thẩm Gia Dương còn ở lại.
Bởi vì anh sắp tới thị trấn để giải quyết chuyện đăng ký hộ khẩu cho con gái mình.
Dù sao thì trời vừa tạnh mưa, anh cũng không thể đi làm, dù ít hay nhiều cũng không ảnh hưởng mấy, chờ đến khi có thể đi làm, ngược lại anh sẽ không thể có được thời gian rảnh rỗi để làm thêm, vì vậy việc này đi làm vào thời điểm bây giờ là vừa vặn tốt.
Anh ở trong phòng một lúc rồi mới ra ngoài.
Khi bước ra khỏi nhà, anh cứ như một tên trộm, trên tay mang theo một chiếc túi vải rách nát, trong đó có rất nhiều đồ đạc, tránh tầm mắt của những người khác ngoại trừ vợ và ném chiếc túi vải vào trong vào một cái sọt, sau đó hiên ngang ra ngoài với cái sọt trên lưng.
Lúc này mới hơn hai giờ chiều.
Từ thôn đến thị trấn nhanh nhất cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ, cộng thêm thời gian làm việc văn phòng, ba tiếng đồng hồ cũng khá căng thẳng, cho nên lúc Thẩm Gia Dương trở về đã hơn sáu giờ.
Khi vừa về đến nhà, phòng khách không có một bóng người.
Thẩm Gia Dương cởi chiếc sọt trên lưng và hô một tiếng: "Con về rồi!"
"Mọi chuyện thế nào rồi?" Bà lão thản nhiên hỏi.
Trên thực tế không có gì phải lo lắng cả.
Giám đốc đồn cảnh sát là bạn thân của ông lão khi còn trong quân đội, có người quen dễ làm việc, hộ khẩu cũng không có gì to tát, còn có thể xảy ra vấn đề gì? !
Quả nhiên, Thẩm Gia Dương cười ha hả trả lời: "Làm rất tốt!"
Bà lão nghe vậy cũng gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Sau đó cũng không có gì muốn nói.
Thẩm Gia Dương híp mắt lại, đem cái sọt tới cửa phòng bếp, thần thần bí bí vẫy tay với bà lão: "Mẹ, mẹ lại đây, con có đồ tốt muốn cho mẹ xem!"
Thẩm Uyển đã sớm nghe tiếng của chồng mình về, cũng ôm đứa nhỏ ra ngoài.
Lúc này nghe anh nói như vậy, trong nháy mắt tâm trạng cô cũng thấp thỏm đợi chờ.
Gia Dương muốn đem những lương thực đó lấy ra sao?
Rõ ràng là không phải cô làm, nhưng cô lại căng thẳng không tả được, ôm đứa trẻ trong tay mà vô thức cứng nhắc, tay cũng tăng chút lực.
Thẩm Tiểu Vũ bị Thẩm Uyển ôm trong ngực cũng di dời con ngươi nhìn qua. ... Ba, con im lặng xem ba diễn, cố lên!
Bà lão bị cử chỉ bí ẩn của lão tam thu hút, nhưng thực chất trong lòng bà cũng không có nhiều kỳ vọng.