Triệu Linh Âm bình tĩnh trả lời: "Vì chuyện hôn sự giữa ngươi và tỷ tỷ. Tỷ tỷ hiện tại không ở Vương Đô, chờ lúc nàng trở về lập tức sẽ cho các ngươi thành hôn."
Bên tai tựa như sấm sét nổ vang, đầu Lâm Tú trống rỗng. Mặt hắn tái mét, lẩm bẩm: "Cái, cái gì...
Triệu Linh Âm liếc nhẹ hắn: "Chẳng lẽ ngươi không muốn?"
Lâm Tú nhớ tới lần trước hắn nói không muốn, ngay sau đó hắn đã bị nàng ngược đãi. Gắng nuốt nước miếng một cái, hắn vô cùng khó hiểu hỏi: "Không phải, không phải. Chẳng qua là ta tò mò, tỷ tỷ ngươi ưu tú như vậy, gả cho vương công quý tộc, thậm chí là hoàng tử đều được. Tại sao các ngươi lại gả cho ta..."
Nghe Lâm Tú nhắc tới những người đó, Triệu Linh Âm khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt không chút che dấu khinh thường: "Vì bọn họ không xứng."
Lâm Tú cảm thấy nghi hoặc: "Vậy ta xứng sao?"
Thấy Triệu Linh Âm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía hắn, Lâm Tú mới ý thức được lời hắn vừa nói đích xác hơi tiện, liền giải thích: "Ý ta là, nhà ta đã xuống dốc, không xứng với nhà các ngươi..."
Triệu Linh Âm thản nhiên: "Những thứ này không quan trọng."
Lâm Tú bất lực hỏi: "Thế cái gì mới quan trọng?"
Triệu Linh Âm đáp: "Ngươi là một người tốt, vả lại ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta."
". . ."
Lâm Tú không ngờ có ngày mình sẽ được gọi là người tốt, mặt hắn đầy mê man: "Khảo nghiệm gì?"
Triệu Linh Âm nói: "Tuy thiên phú tu hành của ngươi hơi kém, nhưng ngươi chăm chỉ tu luyện, làm người cần kiệm, tâm địa thiện lương, lòng dạ chính nghĩa, có trách nhiệm có đảm đương, với ta như vậy được coi là một người tốt."
Lâm Tú lộ vẻ bất ngờ.
Hắn không ngờ Linh Âm đánh giá hắn lại cao vậy. Nàng hiểu hắn, nàng thật sự hiểu hắn!
Sắc mặt Lâm Tú ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Quá khen, quá khen, ta chỉ làm một ít chuyện nhỏ nhặt không đáng kể thôi..."
Triệu Linh Âm nhìn hắn, nói: "Đối với ngươi là không đáng kể, nhưng đối với những người mà ngươi giúp thì không phải. Nếu không có ngươi đứng ra, vị cô nương chết oan kia sau khi chết khó lòng rửa sạch nỗi oan uổng."
Lâm Tú giải thích: "Dù sao cũng cần người đứng ra, ta chính là chịu không nổi cảnh tượng như vậy..."
Triệu Linh Âm gật gật đầu: "Còn có phụ nhân kia, nếu như không nhờ ngươi, đứa bé kia sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Lâm Tú nói: "Chỉ là mấy lượng bạc thôi, với lại ta kiếm tiền rất dễ dàng. Dù có bị lừa cũng không tổn thất bao nhiêu, nhưng nếu mấy lượng bạc có thể cứu người một mạng người, như vậy rất có lợi."
Bất chợt, Triệu Linh Âm lại hỏi hắn: "Có một chuyện ta không hiểu."
"Chuyện gì?"
"Vì sao bản thân ngươi ăn một bát mì nước cốt giá chỉ ba văn tiền, mà lại chịu bỏ ra mấy lượng bạc để mời ăn mày ăn cơm?"
Lâm Tú cười cười: "Cuộc sống của bọn họ ngây ngô ngơ ngác, không có hy vọng. Thỉnh thoảng, ta cho bọn họ một sự kinh hỉ ngoài ý muốn, như vậy không phải là một chuyện thú vị ư?"
Triệu Linh Âm nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể cảm khái một câu: "Ngươi thật là một người kỳ quái."
Lâm Tú nhìn Triệu Linh Âm, khẽ mỉm cười, trong lòng cũng tràn đầy vui sướng.
Tại thế giới xa lạ này, có thể xuất hiện một người hiểu hắn như vậy, không thể không nói là một chuyện may mắn.
Đáng tiếc nàng là cô gái, nếu nàng là nam nhân, Lâm Tú nhất định cùng nàng cắt máu ăn thề, kết giao tri kỷ.
Nhưng mà rất nhanh Lâm Tú đã không vui vẻ nổi, hắn kinh ngạc nhìn Triệu Linh Âm, hỏi: "Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân mà Triệu gia tình nguyện gả tỷ tỷ ngươi cho ta?"
Triệu Linh Âm nhìn hắn: "Ngươi nên cảm ơn ta đi, nếu không nhờ ta, phụ thân đã định hủy bỏ phần hôn ước này rồi đấy."
Lâm Tú nhìn nàng, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc, căn răng nói: "Ta cảm ơn ngươi..."
Lâm Tú ngàn tính vạn tính, lại không tính đến nội ứng luôn bên cạnh hắn.
Khó trách hắn đi đâu cũng có thể gặp phải Linh Âm, hóa ra là nàng đang theo dõi khảo nghiệm hắn.
Sớm biết từ hôn không thành công thì có lẽ hắn đã biểu hiện tệ một chút.
Hắn có thể không mời những tên ăn mày kia ăn cơm, không ăn một bát mì giá ba văn tiền. Khi ở Thanh Lại ti, không giúp cô gái kia...
Bỏ đi, cho dù biết có ngày hôm nay, thời điểm nên đứng ra Lâm Tú vẫn sẽ ra mặt giải quyết.
Chuyện quá khứ đã qua, nhưng chuyện tương lai vẫn còn có thể thay đổi.
Tuy hiện tại Triệu gia đã quyết định, nhưng cũng chưa chắc họ không đổi chủ ý.
Những phương diện mà Triệu Linh Âm đã kể, Lâm Tú không có biện pháp thay đổi. Nhưng ở một số phương diện khác... thì có thể.
Hắn có thể tiếp tục đi thanh lâu tâm sự cùng Hải Đường cô nương, hắn hôm nay đi, ngày mai đi, ngày kia cũng đi, ngày nào hắn cũng đi. Lâm Tú không tin Triệu gia sẽ gả một thiên chi kiêu nữ như vậy cho một kẻ đi dạo thanh lâu mỗi ngày.
Lâm Tú thở dài trong lòng.
Mọi thứ dường như ngày càng trở nên phức tạp hơn.