Cổ Sơ Tình cầm điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình mấy lần, cô tìm được số điện thoại của Cổ Diệu, do dự không biết có nên gọi cho anh ấy hay không.
Do dự một lúc, cuối cùng Cổ Sơ Tình cũng bỏ điện thoại xuống.
Tốt hơn hết là đừng gọi vào lúc này. Gọi cho anh ấy bây giờ sẽ chỉ khiến anh ấy thêm lo lắng.
Cổ Sơ Tình thở ra một hơi, thu lại cảm xúc, tập trung rút lá bùa ra.
Kỷ Hoằng Tu đang cắt giấy, sau khi nhìn thấy Cổ Sơ Tình trả lời điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy vẻ u ám, không biết vì sao lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Trong hai lần gặp mặt, Cổ Sơ Tình đã để lại cho Kỷ Hoằng Tu ấn tượng rất sống động, khi đối mặt với ma quỷ, cô càng tỏa sáng anh dũng, hoàn toàn khác biệt so với các cô gái thời nay. Bây giờ, bất ngờ thấy cô có tâm trạng buồn bã, anh lại không biết nên nói gì.
Không khí trong sân nhất thời im lặng, mang theo vài phần áp lực.
—
Mặt trời lặn ở phía tây núi, vừa đến chạng vạng, nhiệt độ trong khe núi đã giảm xuống đột ngột.
Điền Hạo đã ngồi trong sân suốt buổi chiều, khi trời sắp tối, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Hắn co rúm cổ, không rời khỏi Kỷ Hoằng Tu nửa bước, nhìn quanh một vài lần, rồi run rẩy hỏi: "Anh Kỷ, khi nào chúng ta mới có thể rời đi?'
"Ngày mai." Kỷ Hoằng Tu không xác định nói.
Anh đưa điếu thuốc cho Điền Hạo, sau đó vỗ nhẹ lên vai hắn: "Đừng lo lắng, là tôi đã liên lụy đến cậu..."
Thật lòng mà nói, ngày hôm anh qua dù có ý định có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nhưng không ngờ rằng ngôi nhà cũ của nhà họ Cổ lại nguy hiểm đến thế. Nếu biết trước, anh sẽ không để Điền Hạo ở lại.
Anh chàng này thường trêu chọc con nít nhưng lá gan lại còn nhỏ hơn anh. Mặc dù anh đã sợ hãi suốt ba tháng qua, nhưng ít nhất anh cũng có thể cầm cự được.
Nhưng hắn...
Nhưng mà tên này cũng rất biết điều. Hôm nay hắn sợ như vậy, nhưng cũng không để anh đối phó một mình.
Nếu hắn làm ầm ĩ lên muốn rời đi, sợ rằng thật sự sẽ gặp khó khăn. Dù sao hôm qua Cố Sơ Tình cũng nói, một khi cửa đóng lại, bọn họ không thể ra ngoài, phải chờ đến khi cô hoàn thành việc lập bàn thờ, mới có thể bước ra khỏi nhà.
Điền Hạo run run châm một điếu thuốc, vẻ mặt bất an nói: "Đêm nay... lại xảy ra chuyện gì à?"
"Chắc là..." Kỷ Hoằng Tu thổi ra một vòng khói, làn khói mơ hồ từ trên khuôn mặt tuấn tú chậm rãi bốc lên, khuôn mặt không biểu cảm càng làm cho anh trở nên điển trai hơn. Anh dừng lại một chút, thấp giọng nói: "Khi Cổ Sơ Tình mở cửa lớn, cậu hãy trở về thành phố, không cần phải ở đây đồng hành cùng tôi nữa."
Cổ Sơ Tình không cần nói nhiều, Kỷ Hoằng Tu cũng biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Chỉ là không biết đó là chuyện gì.
Anh chỉ cảm thấy Cổ Sơ Tình tựa hồ đang rất vội, tuy rằng trên mặt không lộ ra, nhưng trong đôi mắt đen láy của cô lại có mang theo sự bình tĩnh trước cơn bão.
Lát nữa anh phải nói chuyện với cô, xem tối nay có thể giấu Điền Hạo đi không.
Điền Hạo cầm điếu thuốc dừng lại, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Hắn do dự một lát: "Anh một mình có ổn không vậy... Thôi, cứ để tôi đi cùng anh."
Nhiều người, nhiều dũng khí.
Hắn ở lại, để nếu Kỷ Hoằng Tu gặp điều gì ngoài ý muốn, hắn vẫn có thể gọi điện cho ông chủ Kỷ để thông báo.