Tính tình Tưởng Hạ cố chấp, trừ phi là gặp phải thanh sắt giống như Cảnh Vân Chiêu và Tiêu Hải Thanh, nếu không nhất định sẽ làm theo những gì mà cậu ta đã nhận định.
Cho nên lúc này Kiều Hồng Diệp càng từ chối, cậu ta càng được một tất lại muốn tiến lên một thước.
Mà ở trước mặt mọi người, Kiều Hồng Diệp nhất định không thể cường ngạnh, giọng nói mềm mại này không có chút tác dụng nào cả.
Hai người lôi kéo một lúc lâu, Tưởng Hạ đã vọt vào văn phòng xin phép cho Kiều Hồng Diệp nghỉ một ngày, chuyện tình đã nháo thành như vậy, Kiều Hồng Diệp chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, trong lòng lại oán hận Tưởng Hạ muốn chết.
Ánh mắt quần chúng vây xem cũng không phải là mù, mặt của cô ta chỉ đỏ ửng một chút mà thôi, chỉ vào gương mặt này đi ra cổng trường, chỉ sợ là người đều sẽ nghĩ rằng cô ta chuyện bé xé ra to!
Lúc này Cảnh Vân Chiêu nghe rõ ràng động tĩnh bên ngoài, trong lòng cũng không khỏi vui vẻ.
Kiếp trước Kiều Hồng Diệp khiến Tưởng Hạ điên cuồng theo đuổi cô, may mà cô không có đồng ý, nếu không cho dù mình sống lại, thấy đức hạnh này của Tưởng Hạ trong lòng cũng sẽ nôn chết, hơn nữa nhìn lại hai người Kiều Hồng Diệp và Tưởng Hạ, một tự cho là đúng, một kẻ đạo đức giả, quả thực là một đôi ông trời tác hợp mà!
Kiều Hồng Diệp bị ăn mệt, bị tát một cái còn chưa tính, sự tình ngược lại vì cô ta bị túm đi bệnh viện mà không giải quyết được gì.
Không chỉ có như thế, Tưởng Hạ còn đi theo kè kè bên cạnh cô ta, lúc ở bệnh viện bác sĩ kia đều nhìn cô ta nhiều hơn mấy lần, thật là mất mặt.
Hơn nữa, trước kia Kiều Hồng Diệp còn cảm thấy phẩm tính Tưởng Hạ không tồi, nhưng hôm nay dọc đường đi đến bệnh viện, không ngừng động tay động chân với cô, luôn mập mờ ái muội, làm cho cô ta khổ mà không nói được, huống chi dù sao cô ta cũng là một nữ sinh, sức lực không bằng Tưởng Hạ, căn bản là không giãy giụa được, ngay cả đi trên đường người nhìn thấy cô đều chỉ chỉ chỏ chỏ nói cô ta xì xầm cô còn nhỏ tuổi không tự trọng, quả thật làm cho cô ta không đất dung thân mà!
Những chuyện sau đó Cảnh Vân Chiêu cũng không biết, bởi vì cô mới vừa nhớ lại một chuyện lớn hấp dẫn sắp xảy ra.
Huyện Hoa Ninh thuộc về di tích cổ vẫn còn nhiều huyện thành, kiếp trước khoảng thời gian này, một thương nhân mua một món đồ sứ trong tay một công nhân tốn 1000 tệ, tin tức được một lão nhân có tiếng ở Ninh thị biết được, lão nhân này yêu thích sưu tầm đồ cổ, sau khi giám định, phát hiện đồ sứ này là bình sứ lớn Thanh Hoa thời Minh, bỏ hơn 20 triệu để mua lại món đồ đó.
Sau khi chuyện này được truyền đi khắp nơi, Kiều Úy Dân luôn nói đáng tiếc, bởi vì công nhân này thường cầm bình lớn Thanh Hoa này rao hàng ở chợ nhỏ gần nơi Kiều Úy Dân ăn sáng, ông ta tận mắt thấy qua không nói, còn từng cười nhạo công nhân này muốn tiền đến điên rồi!
Nhưng sau đó ông ta mới phát hiện ra ông ta vụt mất một cơ hội phát tài kỳ ngộ từ trên trời giáng xuống, khiến ông ta hối hận không ngủ được mấy đêm liền, ở trong nhà nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần.
Trước mắt trong tay Cảnh Vân Chiêu có ba trăm vạn gửi ở ngân hàng, khoản tiền không ít, nhưng không tính là nhiều.
Hôm nay cô sống lại một đời, bình sứ Thanh Hoa này còn chưa bị người thương nhân buôn đồ cổ mua đi, cơ hội như vậy, làm sao cô có thể bỏ qua được đây?
Hơn nữa theo cô biết, công nhân này từng ngây người nhiều tháng ở chợ nhỏ để bán cái bình cổ này, nếu như cô đến buổi sáng, khẳng định có thể gặp được đối phương.
Nghĩ tới đây, khóe mắt Cảnh Vân Chiêu đều mang ý cười.
Ngày đó sau khi học xong, cô dứt khoát ngồi xe trở về trấn Ninh Hương, lúc cô đến nơi, sắc trời đã tối, đành tìm một quán trọ nhỏ ở lại cả đêm, đợi đến sáng sớm hôm sau lại đi chợ nhỏ.
Cảnh Vân Chiêu ở tạm quán trọ nhỏ bên cạnh, từ cửa sổ nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ chợ nhỏ.
Vì vậy ngày hôm sau, cho đến khi công nhân cầm đồ xuất hiện, lúc này Cảnh Vân Chiêu mới đi xuống lầu.
Kiếp trước Cảnh Vân Chiêu từ miệng Kiều Úy Dân nghe được rất nhiều chuyện người công nhân này, theo như ông ta nói, năm đó sau khi công nhân này bán bình sứ Thanh Hoa, liền có người đi tìm ông ta kể cho ông ta hết sự tình, lúc ấy người công nhân oán giận rất nhiều, chỉ là không tìm được người buôn đồ cổ để tính sổ, chỉ có thể buồn bực ở trong lòng.
Cũng không phải ông ta hối hận đã bán đi, mà là lúc bán ông ta đang cần tiền gấp, lúc ấy muốn giá hai mươi vạn, người khác chỉ nói ông ta là kẻ ngốc, nhưng sau đó thương nhân kia đến, nói với ông ta đây đồ là giả.
Thương nhân kia nói chuyện rất khéo, nói rất nhiều lời mà công nhân này nghe không hiểu, làm người công nhân này cho là vật trong tay mình đúng là một hàng giả, lúc tuyệt vọng, thương nhân lại ra vẻ đồng tình, dùng 1000 tệ lừa lấy đi. Sau khi bán đồ đó, ông ta rất là cảm kích với thương nhân kia, ai biết chưa đầy một tháng sau, món đồ đó được người khác để mắt tới, lên tới hơn 20 triệu!
Công nhân này cũng thành thật, cũng không phải mơ ước giá trên trời, chỉ nghĩ về hai mươi vạn của mình mà thôi. Bởi vì điều này, lúc này Cảnh Vân Chiêu cũng bớt áy náy việc mình giành lại đường tiền tài của thương nhân kia.
Cảnh Vân Chiêu dừng lại ở trước mặt người công nhân.
Chỉ nhìn đối phương năm sáu chục tuổi, làn da ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn, hai mắt như có vẻ buồn rầu, hai tay ôm bình sứ Thanh Hoa, sợ bị người khác không cẩn thận đá ngã.
Đôi tay thô nứt nẻ, vừa nhìn đã biết là nhiều năm khổ cực làm việc tay chân, phần lưng hơi cong, trên quần áo phủ một tầng bụi đất, dưới chân giẫm ra hai hố cạn, bùn dính đầy giày, khiến cả người trông thật lỗi thời.
"Chú, chú muốn bán bình sứ này sao?" Cảnh Vân Chiêu mở miệng hỏi.
Thốt ra lời này, mấy người đang ăn sáng bên cạnh cũng bị hấp dẫn tới đây, lão Lý ôm bình lớn ngồi ở chợ nhỏ đã một tháng rồi, cũng có người mở miệng hỏi thăm, nhưng vừa nghe được giá cả kia, tất cả mọi người đều chùn bước.
Bọn họ không hiểu đồ cổ là thế nào, chỉ biết là bình này đã cũ, cũng chứa không được thứ gì, nhiều nhất là để trang trí, nếu nói mười mấy đồng cũng có thể tiếp nhận, hai mươi vạn... Kẻ ngu mới mua.
Chỉ là, bình thường mở miệng hỏi chuyện phần nhiều là đàn ông trên bốn mươi tuổi, hôm nay làm sao chui đâu ra một tiểu nha đầu...
Hơn nữa nha đầu này diện mạo có chút quen thuộc, nếu bọn họ không nhận lầm... đây chính là con gái lớn của Kiều Úy Dân đúng không? Nghe nói bị đuổi ra khỏi nhà rồi, rốt cuộc không biết là thật hay giả?
Tính tình lão Lý cũng tốt: "Cô bé chú đây bán bình sứ này giá rất đắt, con hỏi cũng vô ích thôi."
"Chú nói giá trước đi, con rất thích vật này, nếu giá tiền thích hợp con sẽ mua." Cảnh Vân Chiêu lại nói.
Lão Lý lắc đầu một cái, nha đầu thật tốt, chỉ sợ là thấy ông ở đây lâu rồi nên thông cảm đây mà.
"Không lừa con, bạn già chú bị bệnh, chú bán cái này là muốn kiếm tiền chữa bệnh, muốn hai mươi vạn, thiếu một phân cũng không bán." Lão Lý sờ sờ bình lớn, chính mình cũng có chút luyến tiếc.
Thứ này là khi ông còn trẻ làm thợ đào được, lúc ấy ông cũng không dám nói với ai, cất giấu ba mươi năm, ông không hiểu lai lịch của bình sứ này, nhưng nghĩ tới đồ trong đất dù sao cũng là đồ tốt, cho nên ông tính để lại cho con cháu giống như là đồ vật gia truyền.
Nhưng không ngờ vợ bị bệnh.
Ông bận rộng cả một đời, mua được nhà cho hai đứa con trai, nên trên người cũng không còn dư lại một khoản tiền nào.
Mở miệng hỏi con trai cần tiền, nhưng hai đứa con trai đều mở miệng kêu nghèo, làm ầm ĩ mấy tháng cũng không ra được đồng nào. Không còn cách nào, lúc này mới cầm bình sứ cất giấu mấy chục năm như bảo bối mang ra ngoài đổi tiền.
Chỉ là kết quả cũng làm cho ông thất vọng, đừng nói là những người ngoài này, chính là con ruột của ông đều nói ông có ý nghĩ kỳ lạ, ôm cái bình rẻ tiền coi như là bảo bối.
"Hai mươi vạn phải không? Chú, chờ ngân hàng gần đây mở cửa, chú bồi theo con một chuyến, con chuyển khoản cho chú." Lão Lý đang oán giận hai đứa con trai thì đột nhiên Cảnh Vân Chiêu nói.