Đêm nay chín giờ hơn, lúc An Bạch Thần rời khỏi ký túc xá, cả tòa nhà đã tắt đèn.
Ban đêm, phố xá trong trường vắng hoe, chẳng có mấy người qua lại. An Bạch Thần lẩn tránh bảo vệ, cứ thế đi thẳng tới Tòa Giảng đường cũ.
An Bạch Thần ngẩng đầu nhìn Tòa Giảng đường cũ ẩn hiện trong màn đêm. Dưới ánh trăng mờ ảo, tòa nhà đen ngòm, không một ngọn đèn, trông như con quái thú khổng lồ đang ẩn núp, lặng lẽ dõi theo An Bạch Thần.
An Bạch Thần vòng quanh Tòa Giảng đường cũ một vòng, chẳng phát hiện điều gì bất thường.
"Lạ nhỉ, không thấy ai cả."
An Bạch Thần hơi thắc mắc, gã kia hẹn mình đến Tòa Giảng đường cũ, sao giờ lại không thấy đâu?
Để xác minh thông tin có đúng không, An Bạch Thần còn cố tình lấy phong thư ra xem, trên đó có ghi: "Hậu thiên buổi tối mười giờ, ta ở Tòa Giảng Đường Cũ chờ ngươi."
"Nghiêm Vũ Mạc."
An Bạch Thần khẽ gọi một tiếng, hư không bên cạnh hắn rung chuyển, Nghiêm Vũ Mạc mặc váy dài trắng từ hư không bước ra, đứng xinh xắn bên cạnh An Bạch Thần.
"Giúp ta tìm một chút hơi thở của tên này." An Bạch Thần lắc lắc phong thư trong tay, Nghiêm Vũ Mạc gật đầu, lơ lửng bay lên Tòa Giảng Đường Cũ, nàng bắt đầu bay vòng quanh Tòa Giảng Đường Cũ quan sát và cảm ứng cẩn thận.
Là một vong linh đặc biệt, Nghiêm Vũ Mạc đối với hơi thở của vong linh rất nhạy cảm.
Nếu con ma trong phong thư thực sự ở trong Tòa Giảng Đường Cũ, thì nhất định không thể thoát khỏi sự tìm kiếm của Nghiêm Vũ Mạc.
Rất nhanh, Nghiêm Vũ Mạc trở lại, lắc đầu nói: "Ta không tìm thấy hơi thở của nàng, hay chúng ta vào xem thử?"
"Vào bên trong Tòa Giảng Đường Cũ ư?"
An Bạch Thần cúi đầu nhìn giờ, vừa đúng mười giờ đêm.
"Chúng ta vào đi." An Bạch Thần gật đầu, dẫn Nghiêm Vũ Mạc đi qua cửa lớn của Tòa Giảng Đường Cũ.
An Bạch Thần mở lại thông tin nhiệm vụ thử thách, yêu cầu nhiệm vụ được viết rõ ràng: "Tìm và thuần phục vong linh nhiệm vụ."
"Thông tin nhiệm vụ bao gồm hai yếu tố, thứ nhất là tìm nó, thứ hai là thuần phục nó."
An Bạch Thần suy nghĩ, theo tình hình hiện tại, khó khăn của nhiệm vụ có lẽ nằm ở chỗ làm sao tìm được vong linh nhiệm vụ thử thách.
Tòa Giảng Đường Cũ không khóa, vì bên trong chẳng có máy móc y tế quý giá nào, chủ yếu là một số đồ vật cũ kỹ và đồ dùng học tập.
An Bạch Thần theo cầu thang đi lên, cả tòa nhà trống hoác, không một bóng người.
Tiếng bước chân của An Bạch Thần vang vọng khắp tòa nhà, hành lang tối đen như mực, đèn cảm ứng không sáng.
"Đèn không sáng? Chẳng lẽ nó tới rồi sao?"
An Bạch Thần ngoái đầu nhìn Nghiêm Vũ Mạc, Nghiêm Vũ Mạc lắc đầu.
"Ngươi về trước, lát nữa ta gọi." An Bạch Thần trầm ngâm, để Nghiêm Vũ Mạc về trước Thế giới Vong Linh, An Bạch Thần sợ Nghiêm Vũ Mạc ở bên mình, nhiệm vụ Vong Linh sẽ không xuất hiện.
"Được, ngươi cẩn thận."
Nghiêm Vũ Mạc gật đầu, trở về Thế giới Vong Linh, An Bạch Thần bật đèn pin, bắt đầu lục soát từ hành lang tầng một.
Hắn đi dọc hành lang, An Bạch Thần thỉnh thoảng liếc vào những căn phòng xung quanh hành lang.
Phòng ốc Tòa Giảng Đường Cũ đều theo lối phòng học, cửa sổ cao vời, chỉ có thể nhìn vào qua cửa sổ ở mỗi cánh cửa.
An Bạch Thần mỗi lần đến cửa sổ phòng học nào thì đều giơ đèn pin rọi vào, trong đó không một bóng người, chỉ còn lại từng chiếc ghế bỏ hoang. Tầng trệt hầu hết phòng học đều làm kho chứa đồ, chất đầy tạp vật, bàn ghế chen chúc.
Hầu hết phòng học đều bụi bặm khắp nơi, đồ đạc bên trong trông như đã bỏ hoang lâu lắm rồi. An Bạch Thần đi khắp tầng trệt tìm kiếm, không phát hiện dấu vết tồn tại hay hiện tượng dị thường của vong linh nhiệm vụ, hắn định lên tầng hai xem thử.
An Bạch Thần lên tầng hai bắt đầu điều tra cẩn thận, các phòng học xung quanh đều đóng kín, cả Tòa Giảng Đường Cũ không một bóng người, trông như một tòa nhà bị lãng quên.
Không biết có phải do quá mệt mỏi hay không, An Bạch Thần cảm thấy không khí thoảng qua một chút ngột ngạt.
"Tầng hai cũng chẳng có hiện tượng kỳ lạ gì, cũng không thấy vong linh."
An Bạch Thần tìm kiếm xong tầng hai, nhìn lên cầu thang tầng ba.
Hắn cứ nghĩ nếu tầng ba, tầng tư, tầng năm mà không tìm thấy ma nhiệm vụ thì coi như thất bại cuộc thử thách.
Vừa nghĩ ngợi, An Bạch Thần vừa bước lên tầng ba.
Trên cầu thang rộng thênh thang chỉ vang vọng tiếng bước chân hắn, nếu lắng nghe kỹ tiếng vọng thì như có người đi theo sau, tiếng bước chân lúc gần lúc xa.
Tầng ba chỉ có phòng giải phẫu và phòng giáo cụ, một bên trái cầu thang, một bên phải cầu thang.
An Bạch Thần vừa kiểm tra xong phòng giáo cụ, ngoài một số đồ dùng dạy học thì chẳng có gì bất thường, hắn dời mắt khỏi cửa sổ phòng giáo cụ, định quay sang phòng giải phẫu xem thử.
An Bạch Thần vừa đến cửa phòng giải phẫu thì phát hiện ra một điều bất thường.
"Cửa không khóa?"
An Bạch Thần sững người, hắn khẽ đẩy cửa lớn phòng giải phẫu, theo tiếng "kẽo kẹt", cánh cửa phòng giải phẫu từ từ mở ra.
"Bốp."
An Bạch Thần rọi đèn pin vào phòng giải phẫu, xoay một vòng. Phòng giải phẫu thực sự rất lớn, từng bàn mổ bày biện, trên mỗi bàn đều treo hai đèn y tế, bên cạnh là bồn rửa tay và bồn rửa sạch, trong không khí tràn ngập mùi formalin.
Trong cùng là tủ kính hình trụ trưng bày mẫu vật, bên trong có đủ loại nội tạng và bộ phận cơ thể người, còn có một số lọ thủy tinh ngâm đầy nhãn cầu. Những mẫu vật cơ thể này có giả có thật, bên cạnh tủ trưng bày đặt những chiếc thùng nhỏ màu xanh và đỏ để đựng đồ giải phẫu và rác thải y tế.
"Bình thường, không có hiện tượng bất thường nào."
Một mình đi trong phòng giải phẫu, An Bạch Thần tỏ ra rất bình tĩnh, hắn đã không ít lần đến nơi này để học và thậm chí còn là người cầm dao mổ để giải phẫu tử thi, hắn quá hiểu nơi này rồi.
Với những người bình thường, cảnh tượng này có vẻ vô cùng khủng khiếp và kỳ quái, nhưng với hắn, đây chỉ là môi trường học tập hết sức bình thường.
Thông thường chỉ khi lên lớp, phòng giải phẫu mới có tử thi, còn không thì chỉ có một số mẫu vật cơ thể người.
An Bạch Thần lăm lăm cây đèn pin dò xét một vòng trong phòng mổ, không phát hiện gì bất thường, cuối cùng đành ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
"Xem ra tầng ba chẳng có gì khác thường, chỉ còn tầng bốn và tầng năm."
"Tầng bốn và năm đều là phòng học bình thường, thường có sinh viên tới học, chắc chẳng thể có vong linh ẩn náu ở đó đâu?"
An Bạch Thần nhức đầu, hắn cảm thấy mình sắp mất hết manh mối rồi, nhiệm vụ thử thách này cần phải giấu vong linh kỹ đến thế sao?
Ngay lúc An Bạch Thần vừa quay người định lên tầng bốn, hắn bỗng nghe thấy một tiếng động lạ.
"Cạch."
Đó là tiếng bật công tắc đèn, vừa dứt tiếng, phòng mổ sau lưng An Bạch Thần bỗng sáng đèn.
Ta vừa mới kiểm tra một lượt, rõ ràng không có ai trong đó, rốt cuộc là ai mở đèn?
An Bạch Thần giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Cửa phòng mổ không có cửa sổ, An Bạch Thần khẽ đẩy một khe hở, qua khe hở trên cửa, hắn lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng mổ.
Một chiếc đèn mổ trên bàn bày xác trong phòng mổ đã được bật, dưới ánh đèn chói mắt, một bóng người mặc áo choàng trắng đang loay hoay bên các dụng cụ mổ bên cạnh, liên tục bận rộn quanh bàn bày xác.
An Bạch Thần có thể nhìn rõ ràng, trên đôi găng tay trắng của người mặc áo choàng trắng kia cầm một con dao mổ, trên dao còn dính máu, máu tươi mới lắm.
"Hắn là ai? Hắn đang mổ gì vậy?"