Chương 410: Sự Tình Là Thế Này

Dị Thế Tà Quân

Phong Lăng Thiên Hạ 25-07-2021 12:20:58

- Lão phu hướng về ngươi gọi lão thông gia, tự nhiên là đang gọi ngươi, chẳng lẽ là gọi người khác sao? Trước mắt trừ lão hàng ngươi ra, ở Thiên Hương thành lại có mấy người xứng cùng lão phu có quan hệ thông gia? Quân lão gia biểu tình sự buồn bực, bày ra bộ dáng "Ngươi là một tên ngu ngốc sao?". - Phi, lão tử với ngươi kết thành thông gia khi nào? Ngươi cũng không vẩy nước tiểu so sánh xem Quân gia nhà các ngươi từ Quân Chiến Thiên ngươi tính xuống thì nhi tử một đứa, tôn tử một đứa. Nhi tử thì bị phế, tôn tử là loại quần áo lụa là bỏ đi, lại còn dám cùng lão phu kết thân, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng! Độc Cô Tung Hoành cơ mặt run run lên, trong mắt hung quang bạo xạ, muốn phát tiết nổi đóa. Nếu là ngày thường, Quân gia lão tử nghe được Độc Cô lão gia nói mấy lời này, nhất là câu "Nhi tử bị phế" này, lập tức sẽ nổi giận lôi đình, trực tiếp xông lên sửa chữa Độc Cô lão gia cũng là việc hoàn toàn không thể không có! Nhưng giờ phút này, Quân gia lão tử lại một chút cũng không tức giận, ngược lại cười híp mắt nói: - Thông gia kiểu này nói được chính là từ bên ngoài mà đến. Trước kia có thể coi không phải, nhưng hiện tại coi như muốn không phải cũng không thể được. Ngươi đến đây cẩn thận mà nghe ta nói. Ân, chuyện này nói ra kỳ thật cũng rất đơn giản, chính là một câu: Gạo đã nấu thành cơm! Ngươi hiểu ý ta chứ. Hiện tại lại nói đến tình hình ngày đó như thế này, à Vô Địch à, ngươi cũng phải nghe một chút, dù sao Vô Địch vẫn là người trực tiếp thông gia. Độc Cô Tung Hoành lão tử mới nghe được câu gạo nấu thành cơm thì mặt đã trực tiếp tái đi rồi. Tiếp tục lại nghe được cái gì trực tiếp thông gia, nhất thời mặt lão chuyển thành xanh nhạt. - Ách, con đột nhiên nhớ tới việc các tướng sĩ trong doanh trại tìm con có việc, con cần đi xử lý. Làm hỏng việc quân cơ chính là trọng tội. Ân, bên kia chính là có quan hệ chuyện đại sự mấy chục cái nhân mạng. Mạng người quý gia chậm trễ không được, không đi không được a! Độc Cô Vô Địch càng nghe càng cảm thấy là không được ổn, trực tiếp đã nghĩ đến kế thứ ba mươi sáu (tẩu vi thượng sách), trước tránh đầu gió, lại nói lý do cũng thực bá đạo, rõ ràng là còn có thể liên quan đến mạng người, mấy chục mạng a. - Tiểu tử, ngươi đứng lại cho lão tử. Độc Cô Tung hoành sắc mặt đã xanh xám vừa trừng mắt, một tiếng hét to rung trời: - Sự tình vừa nói mà không nói rõ, ngươi dám đi lão tử cắt đứt chân của ngươi! Nếu còn tiếp tục lên tiếng, ta trực tiếp đánh gãy. Độc Cô Vô Địch bên kia mới vừa xoay người lại, đừng nói nhúc nhích, ngay cả lên tiếng cũng không dám, vẫn duy trì tư thế một chân bước đi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, giống như là thời điểm bị tiêu chảy đột nhiên bị người ngăn ở cửa nhà cầu không cho vào đi, đầu đầy mồ hôi rơi thánh thót. - Quân Chiến Thiên! Xin mời! Độc Cô Tung Hoành liếc mắt, nghiêng đầu nhìn Quân lão gia tử, một bàn tay chìa ra làm động tác mời khách. Ý tứ rất rõ ràng: Có chuyện gì đừng nói chỗ này, chúng ta vào nhà đóng cửa rồi nói. - Tất cả các ngươi đứng đợi tại chỗ này, dù cho là ai cũng không được rời đi. Nếu có kẻ nào muốn tiếp cận, có ý đồ nghe trộm chuyện quân sự tối cơ mật, giết không tha! Quân lão gia quay trở lại hạ lệnh. Vừa nghe Quân lão gia tử hạ lệnh, Độc Cô lão gia tử cũng cảm thấy sự tình xem ra là không tầm thường, học theo cũng ra lệnh cho hộ vệ của mình canh gác. Bọn hộ vệ của hai nhà đội ngũ chỉnh tề đồng loạt tuân mệnh, nhanh chóng phân bố tới mấy vị trí chủ chốt. Quân gia lão tử sau khi bố trí xong xuôi, lúc này mới quay lại, theo sau Độc Cô Tung Hoành đang bước đi. Độc Cô Vô Địch đại tướng quân mang cái mặt mốc đi theo sát phía sau, trong lòng cảm giác không ổn càng ngày càng rõ ràng. "Gạo nấu thành cơm?", sẽ không thật sự là cái chuyện đó chứ? Trời ạ! Khuê nữ của ta, chẳng lẽ ngươi đem ta; lão tử của ngươi trực tiếp đẩy đến hầm lửa sao. - Quân lão thất phu, có lời thì cứ nói, có rắm thì cứ phóng, đừng có nhiều lời cùng lão tử, đừng có ba lần bốn lượt nói bóng gió không minh bạch như vậy. Sắc mặt lão gia tử Độc Cô Tung Hoành đã muốn chuyển gần như sang màu đen, thực sự là rất không kiên nhẫn, lại không nhịn được nhìn qua nhi tử, ánh mắt thực sự rất là bất thiện. Độc Cô Vô Địch đại tướng quân khúm núm ngồi ở một bên, xưa nay nào có bộ dáng như vậy, bị ức hiếp giống như là tiểu tức phụ (giống như vợ nhỏ trong nhà). Thân thể tráng kiện như được nén lại để chui vào nền đất, không ngừng lau mồ hôi. Thiên Hương hiện tại đã là thời tiết đầu mùa đông mà nhìn thân hình Độc Cô đại tướng quân giống như đang ở trong mùa hè. - Ân, cháu gái Tiểu Nghệ nhà các ngươi, haha, nha đầu kia là một cô nương tốt a. Lần ở Thiên Nam này, nàng... Quân Chiến Thiên cũng không kiêng dè, trực tiếp mở lời. Nhưng hắn mới có mở đầu thì đã bị Độc Cô Tung Hoành cắt ngang. - Ngừng! Độc Cô Tung Hoành giương tay lên, quay sang nhìn thấy Độc Cô Vô Địch, hung tợn hỏi han: - Các ngươi không phải nói hiện tại Tiểu Nghệ cùng Linh Mộng công chúa ở hoàng cung bế quan sao? Tại sao chạy tới Thiên Nam? Thế này là lừa ta sao? Độc Cô lão gia từng trải đã mấy mươi năm, tuy rằng tức thời đã đoán được lời Quân lão gia tử nói nhất định là sự thực, nhưng lão vẫn còn ôm một tia hi vọng (nguyên văn là một phần vạn hi vọng), nhỡ đâu... Dù sao một câu "gạo nấu thành cơm" kia của Quân lão gia tử cũng thật sự là làm lão rất rúng động! - Chuyện này... kia... này... Độc Cô Vô Địch mồ hôi trên trán chảy càng nhiều, quả thực chính là túa ra như tắm, cơ hồ ngập cả mặt mũi, lau mãi không ngừng, mặt đen lúc đỏ lúc trắng, chật vật không chịu nổi. Cứ này này kia kia, không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Mức độ nói lắp đã vượt xa Đoan Mộc Sao Phạn luôn rồi... Độc Cô Tiểu Nghệ một mình đi theo Quản Thanh Hàn chạy tới Thiên Nam, đến vài ngày sau thì Độc Cô đại tướng quân mới biết được, nhưng việc này nếu là lúc trước mà nói với lão gia tử thì không nghi ngờ gì sẽ bị lột da tức khắc. Cho nên Độc Cô Vô địch cũng đã sắp xếp đội hộ tống gồm ba đứa con trai của mình, bảo vệ tốt cho đứa con gái rượu, cầu thần bái phật ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện. Sau đó lại ở nhà một ngày một đêm cầu nguyện tiểu bà cô này ngàn vạn lần không làm bậy, nhanh chóng trở về trong an toàn và không gây ra sự cố gì. Nhưng tình hình liền trước mắt này nhất định là đã sai với ý nguyện, nữ nhi bảo bối này ở bên kia không chừng gặp phải rất nhiều phiền phức. Cứ xem vẻ mặt của Quân Chiến Thiên là biết rõ ràng. Thấy nhi tử cũng không nói chuyện, lại chỉ biết ngồi lau mồ hôi, Độc Cô Tung Hoành lão gia tử trong lòng đã rất rõ ràng. Một chút hi vọng trông cậy vào cũng không có, tức giận hừ một tiếng, nói : - Già rồi, thực sự ta đã già rồi. Trong nhà này ta đúng là một kẻ đui mù. - Phụ thân, cái này... việc này... Độc Cô Vô Địch ngoác cái miệng rộng, khó khăn muốn giải thích. Thế nhưng nửa ngày rồi vẫn là loanh quanh câu nói đó. - Hỗn trướng, ngươi câm miệng cho ta! Tiếp tục lên tiếng nữa là lão tử ta đánh gãy chân ngươi! Độc Cô Tung Hoành hét to, quay sang Quân Chiến Thiên. - Ngươi nói tiếp, nói rõ ràng một chút, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua. - Ân, ngươi cũng biết Thanh Hàn cùng khuê nữ của ngươi đi theo cùng Quân gia chúng ta. Bắt nguồn từ khi Tiểu Nghệ nha đầu kia vừa thấy Thanh Hàn không còn là chị dâu Mạc Tà, tức thời liền tức giận, nha đầu kia cũng là rất yêu Mạc Tà, đã nghĩ ra một biện pháp, liền bắt hộ vệ của gia tộc tìm một ít xuân dược. - Ân, số lượng cũng không phải nhiều, cũng chỉ một túi mà thôi (ách), một chút cũng không làm rớt, toàn bộ cấp cho Mạc Tà, Mạc Tà có thể phòng bị nàng sao? Tự nhiên là một chút cũng không làm đổ mà uống hết, nhưng một mình nàng lại không chống đỡ được, đang lúc thời điểm nguy cấp nhất, nha đầu Quản Thanh Hàn tự nhiên sinh thiện tâm a, lòng sợ bọn họ xảy ra sự cố liền tìm tới. Ha ha, kết quả, ai da, tạo thành sai lầm lớn. Ân, sự tình chính là có chuyện như vậy. - Lão Độc Cô, ngươi nói, chúng ta lúc này có thể không phải là thông gia sao? Đây chính là cháu gái của ngươi chủ động. Phi, bất kể là ai chủ động, dù sao cũng là "gạo đã nấu thành cơm", Mạc Tà nhà ta nhất định là sẽ chịu trách nhiệm. Hơn nữa Quân Chiến Thiên còn bày ra một bộ dạng của "người bị hại", không ngừng than ngắn thở dài. Kỳ thât, những lời của lão Quân gia nói cũng đều là thật, chẳng qua là hơi cố ý nói dối tạo nên một chút hiểu lầm mà thôi. Tỷ như: "Nhưng một mình nàng lại không chống đỡ được, đang lúc thời điểm nguy cấp nhất...". Người biết chuyện thì đương nhiên biết được Độc Cô Tiểu Nghệ không có chuyện gì, tuy rằng lúc ấy quả là không có chống đỡ được Quân đại thiếu gia, nhưng căn bản là không có cái chuyện abc kia. Nhưng người không hiểu chuyện liền có thể nghĩ khác hơn, nhất là hai người đàn ông trước mắt này (kể cả người đọc lần người dịch nữa ). Độc Cô Tung Hoành cùng Độc Cô Vô Địch hai cha con thực tự nhiên mà liên tưởng đến: Quân Mạc Tà dưới tình huống uống nhiều xuân dược như vậy, bằng vào một con nhóc như Độc Cô Tiểu Nghệ hoàn toàn không có kinh nghiệm như vậy, nhất định là chống đỡ không được, như vậy... Tưởng tượng như vậy, vô hình chung liền đã hình thành một loại suy nghĩ nhất định chuyện đã xảy ra: Quân Mạc Tà đã cùng Độc Cô Tiểu Nghệ đã xảy ra quan hệ abc kia. Ân, Độc Cô Tiểu Nghệ không chống đỡ được, nhất thời nguy cấp, Quản Thanh Hàn xuất hiện, vì thế cứu Độc Cô Tiểu Nghệ một mạng, cứu như vậy cũng chính là cứu một người trả giá một người khác, lại đem chính mình dâng lên.(hic hic, khó nghĩ quá, ta sợ) Chính là một chút khó hiểu cũng không có. Độc Cô Tiểu Nghệ nếu là đã hạ độc, vậy là đã tính toán ý định ... tới cùng, làm sao có thế trốn chạy?(phần ... cho người đọc tự điền) Theo lời Quân Chiến Thiên kể ra, Độc Cô Tung Hoành cùng Độc Cô Vô Địch cha con hai người tròng mắt càng trừng càng lớn, thanh âm của tiếng thở càng ngày càng vang. Càng về sau, trong họng đã phát ra "phì phò phì phò", đúng là thanh âm của tiếng thở này. Mãi cho đến sau khi Quân Chiến Thiên nói xong đã được một lúc lâu. Cha con hai người này vẫn trừng tròng mắt, hổn hển thở không yên. Quân Chiến Thiên biết rõ toàn bộ mục đích của chính mình đã đạt tới. Không thèm để ý tới bọn hắn, nâng chung trà lên. Bận tối mắt mà vẫn thong dong uống nước, thưởng thức trà. - Đúng là tức chết mà! Thình lình, thật ngạc nhiên là người nhảy dựng lên một cách hung dữ lại là Độc Cô đại tướng quân, người vừa rồi còn ủ rũ héo hoan, chỉ thấy hắn hoa chân múa tay hăm dọa: - Quân Mạc Tà, tên tiểu súc sanh này! Cũng dám làm ra chuyện tình bỉ ổi như thế! Ta... ta... ta không tha cho hắn, ta muốn... ta muốn... ta muốn đưa hắn bầm thây vạn đoạn, trước tiên sẽ thiến, lại tiếp tục thiến, con mẹ nó, lão tử... lão tử... Hắn nói hai chữ "lão tử" cả nữa ngày cũng không nói được gì. Không đợi hắn nói hết, đột nhiên một cái tát mạnh mẽ giáng xuống đầu hắn, ngay lập tức đánh cho hắn ngã ra đất, rơi giống như kỵ sỹ bị ngã chống vó. - Ngươi... ngươi... ngươi là đồ hỗn trướng! Kêu cái gì? Kêu cái đầu mẹ ngươi a! Vừa rồi lão tử nói như thế nào, ngươi còn lên tiếng, ta đánh gãy chân ngươi, ngươi cho rằng lời của lão tử là đánh rắm sao? Giờ phút này Độc Cô Tung Hoành lão gia tử rốt cục xem như triệt để bạo phát, khuôn mặt trướng thành màu tím cà, cả người như trâu chọi! Một cái tát tiếp một cái tát vừa đánh vừa chửi ầm lên: - Tất cả chuyện này đều là do ngươi nuông chiều nữ nhi bảo bối, làm hư chính con gái mình còn chưa tính, lại làm người khác gián tiếp bị hại, ngươi hãy tự kiểm điểm lại xem, điều này có thể oán Quân Mạc Tà sao? Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn chọc giận chết ta! Lão Tử hôm nay không thể không đánh gãy chân tên tiểu tử ngươi, a a a a.