- Lúc trước Lỗ đại ca từng nói, chỉ cần vượt qua được ngưỡng cửa võ đạo chính là phó đội trưởng, đội trưởng và phó đội trưởng cũng có đãi ngộ hậu đãi, các ngươi bình thường phải đảm đương chức trách gì?
Chu Phàm hỏi ra quan tâm mình quan tâm.
Sở dĩ Chu Phàm hỏi thăm chuyện của đội tuần tra, là để vòng vo hỏi về chuyện này, dẫu sao hắn đã là Lực Khí Sơ Đoạn, một khi thực lực bại lộ, đó chính là cấp bậc của phó đội trưởng, hắn cần tìm hiểu một chút.
Bất kể là ở thời đại nào, đãi ngộ và nghĩa vụ là đối ứng với nhau, nhất là đội tuần tra đảm đương chức trách phòng vệ, càng nên là như vậy.
Lỗ Khôi hơi trầm mặc một chút, sau đó mới chậm rãi nói:
- Nếu gặp phải quái quyệt tập kích, ta và hai phó đội trưởng đều phải gánh vác đại bộ phận nguy hiểm, đây là chức trách của chúng ta.
Chu Phàm nhíu mày nói:
- Lỗ đại ca, không phải nghi ngờ nhân phẩm của ngươi, vạn nhất có đội trưởng lùi bước, vậy sẽ thế nào?
Đối với vấn đề này, Lỗ Khôi cười khà khà một tiếng, nói:
- A Phàm, không chỉ trong thôn thực hành Liên Tọa Pháp, trong đội tuần tra cũng vậy, đội trưởng lâm trận lùi bước sẽ bị xử tử, người nhà của hắn cũng sẽ bị đuổi ra khỏi thôn, mà bị đuổi ra khỏi thì thôn chẳng khác nào là tử vong, còn nữa chính là đội trưởng không lùi, mà toàn đội đều lùi, dẫn tới đội trưởng bỏ mình, vậy thì giết đội viên toàn.
Sắc mặt Chu Phàm biến thành nghiêm túc, loại điều lệ này hoàn toàn đã buộc chặt toàn bộ đội tuần tra lại với nhau, khi chiến đấu, sợ rằng không ai có thể lùi bước.
- Ai tới chấp hành?
Thanh âm của Chu Phàm có chút trầm thấp hỏi.
- Đương nhiên là trong thôn đến chấp hành, trong thôn có thôn chính và hai vị Phù Sư đại nhân, chấp hành là hoàn toàn không thành vấn đề.
Lỗ Khôi thản nhiên nói
Chu Phàm nghe vậy hiểu rồi, tuy đội tuần tra mạnh, nhưng trong thôn hoàn toàn có thực lực để khống chế đội tuần tra, không sợ đội tuần tra xuất hiện vấn đề mất khống chế.
- Thôn chính và Phù Sư đại nhân mạnh lắm à?
Chu Phàm hỏi dò.
Lỗ Khôi cười ha ha mấy tiếng, nói:
- A Phàm, ba người bọn họ đương nhiên là mạnh rồi, ít nhất thì ta không bằng bọn họ, cụ thể thế nào thì sau này ngươi sẽ biết.
Chu Phàm lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau khi có được trả lời, hắn thấy thời gian không còn sớm, đứng lên cáo từ Lỗ Khôi.
Một đường tâm sự trùng trùng trở lại Chu gia, cha mẹ vẫn đốt đèn đợi hắn.
Chu Phàm nhìn lửa đèn sau cửa gỗ, hắn cười cười, giấu đi tâm sự, sau đó mới đi vào.
Chu Phàm trở về, cha mẹ đi ngủ, Chu Phàm cũng rửa mặt một chút, trèo lên giường, nhắm hai mắt lại. ...
Sương mù chậm rãi phiêu đãng.
Chu Phàm lại xuất hiện ở trên thuyền, hắn ngẩng đầu nhìn huyết cầu trên trời, lại nhìn xung quanh, sương mù so với đêm qua thì nồng đậm hơn.
Chỉ là Chu Phàm lại cau mày, hắn không thấy 'Vụ' ở trên thuyền, Vụ đi đâu rồi?
- Vụ... Vụ...
Chu Phàm gọi mấy tiếng.
Nhưng không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại, xung quanh trống không, trên thuyền cũng chỉ có một mình hắn.
- Trốn đi rồi à?
Chu Phàm thấp giọng nói, hắn biết với bản sự của Vụ, nếu không muốn thấy hắn, vậy hắn muốn tìm thấy Vụ, đó là không có khả năng.
Chu Phàm dứt khoát ngồi xếp bằng trên giáp bản, không tìm kiếm Vụ nữa, đối phương muốn xuất hiện tất nhiên sẽ xuất hiện.
Đáng tiếc, Chu Phàm vốn muốn tối nay lại thăm dò Vụ một chút, để từ trong miệng hắn biết được bí mật về Thông Nguyên Đan, cần câu và chiếc thuyền này, ai ngờ đối phương lại tránh mà không gặp.
Chu Phàm bỗng nhiên lại nghĩ tới đêm lần đầu nhìn thấy Vụ, xuất hiện một con Hồn Ngư tập kích thuyền gỗ, bị Vụ làm thành cơm ăn.
Vạn nhất đợi có Hồn Ngư đột kích, hắn nên làm gì?
Có điều Chu Phàm rất nhanh liền nghĩ thông, hắn chắc không cần lo lắng loại vấn đề này.
Chỉ có đêm đó mới nhìn thấy Hồn Ngư tập kích thuyền, sau đó thì không thấy nữa, hơn nữa cho dù thật sự có Hồn Ngư đột kích thuyền, Vụ chắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chiếc thuyền này có liên hệ rất sâu với Vụ, Vụ có lẽ sẽ không cứu mình, nhưng chắc sẽ không cho phép có Hồn Ngư phá hoại thuyền.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù Vụ để mặc Hồn Ngư công kích thuyền, Chu Phàm cũng đành chịu, hắn so với những Hồn Ngư đó thì vẫn quá nhỏ bé.
Đã không thể ngăn cản, vậy lo lắng cũng vô dụng.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Chu Phàm vẫn tận lực ngồi ở chỗ trung tâm của giáp bản, vị trí trung tâm cho dù có loại Hồn Ngư đặc thù gì trèo lên thuyền, hắn cũng có thể có cự ly ứng đối tốt hơn, không đến mức lập tức bị giết chết.
Nếu chết đi ở đây, vậy ở thế giới bên ngoài rất có thể cũng chết.
Chu Phàm lại suy nghĩ Hồn Ngư trong sông có liên quan gì tới quái quyệt ở ngoại giới không Hay là nói vốn chính là một bộ phận của quái quyệt?
Vấn đề này Chu Phàm tạm thời không thể có được đáp án.