Chương 36: Không So Thì Thôi...

Tùy Thân Liệp Thú Không Gian

Thanh Không Tẩy Vũ 25-06-2023 17:36:30

Nói xong, hắn hơi dừng lại, sau đó tiếp tục mở miệng nói: - Nhưng mà tuyển thủ hạt giống thì chỉ có hai mươi danh ngạch, cho nên chúng ta lựa chọn ra hai mươi cái tên trước, ở đây ta muốn đặc biệt khen ngợi học sinh Lục Trạch, chỉ có cảnh giới ngũ phẩm đã vượt qua được năm cửa, đó là kết quả từ sự cố gắng hết sức mình của hắn, hi vọng các học sinh khác cũng có thể cố gắng trở nên càng ưu tú hơn nữa. Lục Trạch có chút câm nín, hiệu trưởng không hổ là hiệu trưởng, thời điểm tuyên bố vẫn không quên kích thích các học sinh khác, đây không phải là đang kéo cừu hận cho hắn sao? - Đúng rồi, vì để giúp hai mươi tuyển thủ hạt giống có thể giành được thứ hạng tốt trong thực tập tốt nghiệp, chúng ta sau khi thảo luận tại chỗ đã quyết định ban thưởng ngay bây giờ! Từ thứ tư cho đến hai mươi, mỗi người được ban thưởng một bình dược tề tu luyện cấp một, thứ hai và thứ ba được ban thưởng một bình dược tề tu luyện cấp hai, và phần thưởng cho thứ nhất chính là một bình dược tề tu luyện cấp ba! Ngoài ra, tất cả mọi người có thể đến thư viện chọn một môn võ kỹ bộ pháp và một môn võ kỹ công kích! Hiệu trưởng vừa tuyên bố phần thưởng xong, những học sinh vốn đang hâm mộ Lục Trạch cũng nhịn không được chuyển sang ghen ghét hắn. Dược tề tu luyện cấp ba căn bản không cùng một cấp bậc với những phần thưởng còn lại. Con mắt Nhậm Triển tái xanh rồi, hắn giơ tay mở miệng nói: - Hiệu trưởng, ta rất hiếu kỳ với chiến lực của bạn học Lục Trạch, ngũ phẩm đã có thể vượt qua được cửa thứ năm, ta hi vọng có thể luận bàn với bạn học Lục Trạch một chút. - Nhậm Triển, đừng quậy! Chủ nhiệm lớp Nhậm Triển nghe hắn nói vậy liền biến sắc mặt, nhíu mày mở miệng nói. Bọn hắn đều thấy rõ chiến lực của Lục Trạch, đối mặt với Nam Cung Tĩnh cấp độ thiên kiêu, hắn có thể tiếp một quyền nghiêm túc của nàng mà không chết, Nhậm Triển căn bản không đủ khả năng khiêu chiến hắn. Nhậm Triển mỉm cười: - Chris lão sư, ngài hiểu lầm rồi, ta thật sự chỉ có ý luận bàn một chút mà thôi, không phải ngài đã nói làm một võ giả, gặp được đối thủ cường đại phải có trái tim không chịu thua kém sao? Chris nghe vậy, khóe miệng co giật. Hắn làm lão sư sao có thể không hiểu suy nghĩ của Nhậm Triển cơ chứ? Nếu Nhậm Triển thắng, thì có thể xem đó là cái cớ để xin dược tề tu luyện ấp ba, hoặc là để Lục Trạch cũng phải dùng dược tề tu luyện cấp hai, cho dù Nhậm Triển không nhận được thì vẫn có thể đả kích Lục Trạch. Nhưng nếu Nhậm Triển thua, cậu ta lại không bị ảnh hưởng gì, dẫu sao Lục Trạch đứng thứ nhất, thắng một Nhậm Triển đứng thứ hai không phải là bình thường sao? Nhưng mà giờ phút này hắn lại không có lý do phản bác, dù sao chỉ là luận bàn mà thôi, là cạnh tranh bình thường. Nhậm Triển thấy Chris không tiếp tục mở miệng, mà hiệu trưởng cũng cười tủm tỉm không có phản đối, khóe miệng hắn khẽ nhếch, quay người nhìn Lục Trạch: - Bạn học Lục Trạch à, không ngờ thực lực của ngươi lại mạnh như vậy, có thể luận bàn với ta một chút chứ? Lục Trạch có chút bất đắc dĩ, mình quá ưu tú, có người không phục cũng là chuyện bình thường, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chỉ sợ chính là vì bình dược tề tu luyện cấp ba kia. Hắn sờ mũi, trực tiếp mở miệng nói: - Xem ra bạn học Nhậm Triển rất hứng thú với bình dược tề tu luyện cấp ba kia nhỉ. Nhậm Triển nghe vậy, nụ cười cứng lại: - A ha ha... Ban thưởng là hiệu trưởng phát, ta làm sao dám có ý kiến, ta chỉ là hiếu kì thực lực của ngươi thôi? Lục Trạch mỉm cười: - Nếu không, ta thua thì nhường phần thưởng dược tề tu luyện cấp ba cho ngươi nhỉ? Tất cả học sinh nghe Lục Trạch nói vậy liền ngây ra, tên này bị ngu rồi sao? Trong ánh mắt Nhậm Triển lại càng hiện rõ sự vui mừng, hắn cố gắng căng mặt, không để cho khóe miệng mình nhếch lên rõ quá: - Như vậy sao được? Cho dù thực lực của bạn học Lục Trạch đây thật sự không bằng ta, nhưng tiềm lực ngươi lớn hơn ta, cho ngươi mới là lựa chọn chính xác. Lục Trạch thở dài: - Thua chính là thua, cho ngươi tốt hơn, nhưng mà nếu như ngươi thua... Nói nơi này, Lục Trạch cố ý dừng một chút, Nhậm Triển có phần cảnh giác: - Thế nào? Lục Trạch hơi trầm tư một chút, lộ ra nụ cười thân thiện: - Ta cũng không làm gì ngươi, dẫu sao cũng là bạn học, nhưng mà nếu ngươi thua ta thì đã nói lên ngươi không bằng ta, đến khi ấy mỗi lần ngươi nhìn thấy ta đều phải cúi người chào ta một cái, như vậy đâu quá phận nhỉ? - Ngươi... ! Nhậm Triển nghe vậy, biến sắc, đang muốn nói chuyện. - Ta là cho ngươi bình dược tề tu luyện cấp ba đấy? Ta không cần bất kì thứ gì ở ngươi, chỉ muốn ngươi thừa nhận sự thật mà thôi, ta cảm thấy ngươi vẫn được lợi hơn mà. Lục Trạch ngắt lời hắn, bồi thêm một cái: - So hay không so, không so thì coi như thôi.