Diêm vương nhẹ nhàng xoa đầu của Diêm La. Ánh mắt hiện lên phần tia ôn nhu.
Đứa trẻ này vốn là nhi tử duy nhất của Yêu Vương. Năm đó, cả yêu giới bị phong ấn. Hắn ngủi lòng thương mà ra cứu Diêm La và mẹ của thằng bé. Nhưng mẹ nó vốn là một bông hoa thành tinh, lại si tình với Yêu vương mà không hề hay biết Yêu Vương không yêu mình. Cô ta bỏ lại Diêm La ở Cổ Vực toàn quỷ hút máu. Cũng may lúc đó hắn đi qua cứu được Diêm La. Tuy vết thương lành nhanh lại nhưng tâm trí của thằng bé lại căm hận mẹ của mình... rất nhiều âm hồn đã bị nó đẩy xuống sông Vong Xuyên tiêu vong.
Diêm La phụng phịu. Nó chu mỏ hừ lạnh rồi biến mất. Diêm vương thở dài, quay người lại. Một làn gió lạnh ùa tới. Ánh mắt hai người chạm nhau. Cô kích động đứng dậy ôm chầm lấy hắn. Vẫn là mùi hương này, thật thơm. Đôi đồng tử đỏ rực của hắn nhíu lại. Cả người toát ra làn khí lạnh cực hàn. Cơ thể cô đột nhiên bị hất ra lăn xuống đất vài vòng.
- To gan! Nên nhớ thân phận tránh xa ta ra!
Cô thở hổn hển đứng dậy. Gương mặt lộ rõ vẻ đau khổ.
- Diêm vương, ngài hận tôi cũng được. Nhưng... đừng nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ đó nữa... đừng mà...
Hai dòng nước mắt lăn dài trên má của cô. Chợt cô nhận ra, bản thân bị Mạnh Bà dịch dung thành bộ dạng xấu xí. Nhớ lại những lời Mạnh bà dặn dò, cô quay người lại phía sau. Thấy một bông hoa bỉ ngạn đơn độc đỏ rực. Cô vội vàng cúi xuống rồi chạy đến con sông trước mặt nhúng cánh hoa bỉ ngạn xuống. Lập tức cánh hoa từ đỏ chuyển thành vàng. Cô liền dùng nó bôi lên gương mặt mình.
Càng lau thì vết bớt liền biến mất. Thay vào đó là gương mặt trắng nõn hoàn hảo xinh đẹp.
Nhìn hành động lạ thường của cô, Diêm vương hơi ngạc nhiên vẫn nghiêm nghị tại chỗ. Cho tới khi thấy gương mặt đó, trong lòng Diêm Vương bỗng nhói đau. Cảm giác này quá quen thuộc... nhưng hắn không nhớ ra.
Cô bước lại gần Diêm Vương, hít một hơi mạnh bạo choàng qua ôm cổ hắn. Diêm vương vẫn bất động. Hắn không kịp ý thức mình đang làm gì, mà đưa tay ra theo bản năng ôm cô. Khóe miệng cô hơi nhếch cười, nước mắt vẫn chảy. Cô kiễng chân, định hôn lên bờ môi mỏng của Diêm Vương. Hắn cũng hình như chiều theo ý của cô mà hơi cúi xuống.
Khung cảnh xung quanh âm u lạ thường nhưng lại rất im ắng.
Cô rất nhớ hắn. Cô nhớ hắn, nhớ lần đầu tiên Diêm Đại nhân tỏ tình với cô. Dòng cảm xúc cứ thế dâng trào. . khi môi hai người sắp chạm vào nhau, một giọng nói vang lên xé ngang.
- Hai. . hai... người...
Lúc này, Diêm Vương chợt sực tỉnh lại buông cô ra giữ khoảng cách nhất định. Uyển Nhu dường như muốn nổi cơn thịnh nộ, cô ta không ngờ cô lại cả gan trong địa bàn của cô ta mà quyến rũ Diêm Vương. Đầu trâu mặt ngựa đã cho người đi lục soát mọi ngóc ngách. Ai ngờ, thì ra con tiện nhân này ở đây.
Vẻ mặt Diêm Vương hiện lên sự bối rối như kiểu bị bắt gian tại trận.
- Thiện Nhất... ta ... ta xin lỗi... ta... không ý thức được những gì mình đang làm... ta. .
Thiện Nhất? Cô nghi ngờ. Tại sao Diêm Vương lại gọi Uyển Nhu là Thiện Nhất? Là tên của cô mà...
Uyển Nhu mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng có mặt Diêm Vương ở đây, cô ta vẫn phải nhịn không manh động. Uyển Nhu cúi mặt xuống giọng nhỏ nhẹ ủy khuất.
- Diêm... vương đại nhân... ta biết ngài lấy ta chỉ vì trong cơ thể ta có phượng hoàng đơn. Dù ngài làm gì ta cũng không phản đối. Chỉ là... ta muốn được ở phía sau yêu ngài thầm lặng...
Nghe Uyển Nhu nói mà cô tức giận. Cô ta là đang nói dối! Cô ta cướp phượng hoàng đơn khiến bản thân cô trở thành một âm hồn! Lại còn giở trò mạo danh cô.
- Nói dối! Diêm vương đại nhân... tôi là Thiện Nhất! Cô ta là Uyển Nhu, con gái của Cố Thành Vương...
Khóe môi Uyển Nhu hơi nhếch cười đểu. Vốn dĩ cô ta định điều khiển tâm trí của Diêm Vương bằng kịch độc. Nhưng, trong người Diêm Vương đại nhân mang huyết mạch bảo vệ nên cô ta không thể điểu khiển. Vì vậy, mà cô ta đã sử dụng cấm thuật trong Tà Cát của Cố thành vương xê dịch, làm méo mó một đoạn kí ức của Diêm Vương. Uyển Nhu trong trí nhớ của Diêm Vương đã trở về Thiên Giới, còn cô ta thay thế Thiện Nhất trong lòng ngài ấy! Nhận tiện, cô ta cũng làm đoạn kí ức của Thiện Nhất đâm Diêm Vương loại bỏ để trở thành người hoàn hảo trong lòng ngài ấy.
Để bịt miệng mọi chuyện, ngoại trừ đầu trâu mặt ngựa cùng thuộc hạ thân cận gọi cô ta là Uyển Nhu thống lĩnh thì tất cả phải gọi cô ta là Diêm Hậu.
Diêm Vương hừ lạnh tiến tới ôm lấy Uyển Nhu vào lòng. Ánh mắt hắn hiện lên tia ôn nhu trìu mến hiếm có.
- Thiện Nhất, ta xin lỗi. Ta chỉ yêu nàng thôi. Sau này ta sẽ chú ý.
Lòng cô giờ như bị thứ gì đó xé nát. Đau đớn! Rất đau đớn...
Lòng bàn tay cô nắm chặt lại, cô định xông tới tát cho Uyển Nhu một bạt tai. Nhưng còn chưa chạm vào cô ta, cô đã bị Diêm Vương đánh bay ngã xuống đất.
Bây giờ, bên ngoài cô đau nhưng tâm cô lại càng đau gấp bội.
- Tại sao? Tại sao lại như vậy? Diêm vương...
- To gan! Dám làm hại tới Diêm hậu của ta! Người đâu, nhốt âm hồn này xuống địa ngục thứ 4 hành hình!
Ngay lập tức, một đám âm bing xuất hiện. Bọn họ chĩa kiếm nhọn vào người cô xong lôi cô đi. Miệng cô cười, càng cười nước mắt càng chảy dài trong đau khổ. .
Còn Uyển Nhu được chứng kiến cảnh này thì vui sướng. Vốn dĩ cô ta định ra tay nhưng Diêm Vương lại ra tay giúp cô ta.
- Diêm... Vương, người ta thấy sợ quá... âm hồn đó chắc vừa nãy bị ta phá chuyện tốt nên thù ta...
Diêm Vương nhẹ nhàng vuốt sống lưng trấn an Uyển Nhu.
- Yên tâm, ta sẽ xử lí. Còn nàng chuẩn bị cho đại hôn phải thật xinh đẹp...