- Tay chân của ngươi chưa bao giờ sạch sẽ, ta tự nhiên phải kiểm tra!
Vương Khả không chút khách khí nói.
Trương Chính Đạo:
-...
Vương Khả kiểm tra túi trữ vật mấy lần, lúc này mới cảm thấy hài lòng. Về phần bên trong có bảo vật gì, Vương Khả tự nhiên sẽ không khoe khoang, thu túi trữ vật vào trong lòng, chỉ lấy ra một lệnh bài màu vàng óng.
- A? Trong túi trữ vật của Nhiếp Thiên Bá có Kim Ô Lệnh? Làm sao có thể?
Trương Chính Đạo kinh ngạc hỏi.
- Kim Ô Lệnh?
Vương Khả nghi ngờ.
- Kim Ô Lệnh, gặp nó như gặp Kim Ô Tông Chủ, mặc dù không có khả năng dùng nó thay thế Kim Ô Tông Chủ hạ lệnh, nhưng bất luận đệ tử Kim Ô Tông nào cũng không được khó xử người sở hữu Kim Ô Lệnh! Tại sao Nhiếp Thiên Bá lại có?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Nhất định là đệ tử Kim Ô Tông giao cho Nhiếp Thiên Bá, để thuận tiện tìm kiếm chúng ta!
Vương Khả phân tích.
- Vì bắt U Nguyệt công chúa, ngay cả Kim Ô Lệnh cũng có thể tùy tiện cho người?
Trương Chính Đạo kinh ngạc.
- Kim Ô Lệnh? Kim Ô Lệnh tốt, bây giờ chúng ta rốt cuộc không cần trốn đông trốn tây, có thể nghênh ngang đi đến Thiên Lang Tông rồi!
Ánh mắt của Vương Khả sáng lên.
- Vì sao?
Thần sắc của hai người chấn động.
- Ba người chúng ta ngụy trang coi như thành công, vừa rồi nếu không phải các ngươi phối hợp quá "hoàn mỹ", coi như Nhiếp Thiên Bá cũng không nhận ra, cho nên những người khác khẳng định rất khó nhận ra chúng ta, vì vậy coi như đệ tử Kim Ô Tông và tu tiên giả Chu Tiên Trấn phong tỏa con đường tiến về Thiên Lang Tông, chúng ta có Kim Ô Lệnh, cũng có thể đi thông suốt!
Vương Khả cười nói.
- Đúng vậy!
Ánh mắt của hai người sáng lên.
- Đi mau, đi mau!
U Nguyệt công chúa mong đợi nói.
- Chờ chút!
Vương Khả gọi hai người lại.
- Còn muốn làm gì?
U Nguyệt công chúa khó hiểu hỏi.
- U Nguyệt công chúa, ngươi chữa thương trước đi. Trương Chính Đạo, ngươi đi chôn Nhiếp Thiên Bá! Trước lau cái mông sạch sẽ đã!
Vương Khả phân phó nói.
- Cái gì? Vì sao lại là ta chôn?
Trương Chính Đạo không nguyện ý.
Vương Khả sầm mặt lại:
- Vừa rồi bởi vì sai lầm của các ngươi, ta mới tổn thất một thanh phi kiếm giá trị 8000 cân linh thạch, lúc đầu ta để một mình U Nguyệt công chúa trả, bây giờ không bằng ngươi và U Nguyệt công chúa góp tiền trả ta đi?
Sắc mặt của Trương Chính Đạo cứng đờ:
- Vương huynh, chúng ta còn nói tiền bạc làm gì! Tính ta thích chôn thi thể, ngươi tìm ta, xem như tìm đúng người rồi!
Vừa nói Trương Chính Đạo vừa khiêng thi thể của Nhiếp Thiên Bá lên.
U Nguyệt công chúa:
-...
Rất nhanh, thi thể của Nhiếp Thiên Bá được chôn ở bên cạnh miếu cổ.
Ba người đơn giản xử lý một phen, xác định không có lưu lại manh mối gì, liền sửa sang lại y quan, nhanh chóng lên đường.
Có Kim Ô Lệnh, ba người tăng thêm tốc độ lao về phía Thiên Lang Tông, lần này đương nhiên sẽ không để cho U Nguyệt công chúa dẫn đường, mà do Vương Khả mang theo hai người toàn lực tiến lên.
Ngày thứ hai sau khi ba người rời đi, phế tích của Trấn Ma Tự bỗng nhiên xuất hiện huyết quang, giống như có huyết thủy từ trong lòng đất toát ra, sau đó chui vào địa phương chôn xác Nhiếp Thiên Bá.
- Bành!
Bỗng nhiên trong đất duỗi ra một cánh tay, sau đó leo ra một thi thể, không, là một người, là Nhiếp Thiên Bá.
Không phải Nhiếp Thiên Bá đã chết rồi sao?
Giờ phút này Nhiếp Thiên Bá ngồi ở trên đất, mi tâm có một lỗ máu, có thứ gì giống như con trùng chậm rãi chui vào mi tâm của Nhiếp Thiên Bá, sau đó biến mất không thấy.
Toàn thân Nhiếp Thiên Bá run rẩy, sau đó giống như thanh tỉnh lại, mờ mịt nhìn chung quanh.
- Ta? Ta là Nhiếp Thiên Bá, còn sống? Phi kiếm của Vương Khả không có nổ chết ta?
Nhiếp Thiên Bá mờ mịt từ trong hố đất leo ra.
Nhiếp Thiên Bá leo ra hố đất, toàn thân cháy đen, tựa hồ cực kỳ suy yếu, nhìn chung quanh, sau đó lung la lung lay rời đi, rất nhanh đã biến mất ở trong sơn lâm.
Lại ba ngày sau, vùng đất hoang tàn này lại xuất hiện một hòa thượng trẻ tuổi mặc tăng bào, trong tay hòa thượng cầm một chuỗi niệm châu màu đỏ. Nhìn phế tích Trấn Ma Tự trước mắt, khuôn mặt của hắn không khỏi co rúm.
- A Di Đà Phật! Phật gia ta ra ngoài không đến một tháng, ai nổ cái miếu của ta? Ai? Là ai? Kẻ thiếu thông minh nào làm? Có bản lĩnh lưu danh tự lại! Lão thử nghèo đến vào ở miếu hoang, ngươi cũng không buông tha? Ngươi coi đây là nhà của ngươi sao? Còn có nhân tính không hả? Về sau ta ở đâu bây giờ? A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, không thể nổi giận, không thể phạm nộ giới. Thế nhưng con mẹ nó, Phật cho con nghỉ tu mấy phút, ta là nhịn không được nữa! Ngươi nổ cái miếu hoang này, ta lại phải cõng nồi! Tượng phật vừa vỡ, Huyết Ma bị trấn áp sẽ trốn ra, Thập Vạn Đại Sơn sẽ xuất hiện nhiễu loạn lớn! Ta trở về làm sao ăn nói với phương trượng? Cái này, cái này là buộc Quyển Mộc Ngư ta chạy trốn sao!
Hòa thượng tức đến xin nghỉ tu mấy phút.
Sau nửa tháng, Chu Tiên Trấn! Nhiếp gia!
Trương Thần Hư cầm bạch phiến, híp mắt nhìn đám đệ tử Nhiếp gia.
- Nhiếp Thiên Bá vẫn chưa về?
Trương Thần Hư lạnh lùng hỏi.
- Thượng tiên, những ngày này ngài rời đi, chúng ta trừ tìm kiếm U Nguyệt công chúa, chính là tìm gia chủ, hơn nửa tháng này, gia chủ một chút tin tức cũng không có, chúng ta, chúng ta...
Đám đệ tử Nhiếp gia nơm nớp lo sợ nói.
Sau lưng Trương Thần Hư, còn có một đệ tử Kim Ô Tông khác cau mày nói:
- Trương sư huynh, có khi nào Nhiếp Thiên Bá kia tự biết tìm không thấy U Nguyệt công chúa, nên tự mình chạy trốn rồi hay không?
Sắc mặt của Trương Thần Hư cứng đờ, Nhiếp Thiên Bá chạy trốn? Vậy Kim Ô Lệnh của ta làm sao bây giờ?
Phù phù!
Đệ tử Nhiếp gia lập tức quỳ xuống:
- Thượng tiên bớt giận, gia chủ chắc chắn sẽ không chạy, Nhiếp gia chúng ta còn ở đây, gia chủ sẽ không bỏ rơi chúng ta!
Thế nhưng hơn nửa tháng, mặc kệ có tìm được U Nguyệt công chúa hay không, ít nhất ngươi cũng phải bẩm báo cho ta một lần chứ, Kim Ô Lệnh của ta còn trong tay ngươi nha.
Kim Ô Lệnh, mình chỉ có một tấm, nếu như bị một tu sĩ nho nhỏ lừa chạy, vậy mình về Kim Ô Tông, chẳng phải sẽ trở thành trò cười?