Tô Hiểu lái xe chạy trên đường phố vào đêm khuya, ghế phụ là cảnh sát trẻ tuổi.
Lúc này cảnh sát trẻ tuổi bị một cái dây lưng trói chặt yết hầu, dây lưng được buộc chặt vào ghế phía sau, mỗi khi Tô Hiểu phanh xe lại, hai mắt cảnh sát trẻ tuổi đều trắng dã.
- Còn xa lắm không?
Tô Hiểu giẫm chân ga, tốc độ xe ít nhất là 160 trở lên, đang vào đêm khuya nên trên đường ít xe đi lại.
Chạy với tốc độ như vậy, Tô Hiểu phát hiện ra một chuyện, cho dù lấy tốc độ đó chạy xe, hắn vẫn thành thạo như trước, thuộc tính nhanh nhẹn không chỉ làm tăng tốc độ của hắn, tốc độ phản xạ thần kinh cũng tăng lên.
- Nhanh thôi, huynh đệ à, làm ơn lái xe chậm một chút, con trai ta mới hai tuổi.
Trong mắt cảnh sát trẻ tuổi có chút tuyệt vọng, hắn ta cảm thấy có khả năng hôm nay khó mà thoát một kiếp.
Cảnh sát trẻ tuổi rất quen thuộc ánh mắt lúc trước của Tô Hiểu, đó là ánh mắt sau khi giết người mới xuất hiện.
Cảnh sát trẻ tuổi còn nhận thấy được Tô Hiểu khác với những phạm nhân giết người khác, bởi vì ánh mắt Tô Hiểu quá hung hãn, còn hung hơn hung thủ giết người liên hoàn hắn ta gặp năm trước.
- Tìm đao của ta giúp ta, ngươi có thể sống.
Tô Hiểu hút một điếu thuốc, hít sâu một hơi.
Cảnh sát trẻ tuổi thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau khi xe lái vào một tiểu khu, Tô Hiểu đi vào chỗ để xe.
- Xuống xe.
Tô Hiểu cầm súng lục đen xì trong tay, đây là súng của cảnh sát trẻ tuổi.
Dựa theo lời chỉ dẫn của cảnh sát trẻ tuổi, Tô Hiểu đi đến trước cửa nhà cục trưởng.
- Gõ cửa.
Cảnh sát trẻ tuổi do dự, hắn ta nhìn khẩu súng trong tay Tô Hiểu, khẩu súng đã lên đạn.
Rơi vào đường cùng, cảnh sát chỉ có thể gõ cửa.
"Cốc, cốc, cốc."
Gõ cửa liên tục vài cái, tiếng bước chân rất nhỏ truyền từ trong cửa đến.
- Ai thế, hơn nửa đêm rồi.
Giọng nữ hơi ủ rũ truyền từ trong cửa ra.
- Là ta, Tiểu Trương.
Hơn mười giây sau, một người phụ nữ trung niên đi ra mở cửa.
- Vào đi, đã giờ này rồi, trong cục có việc...
Phụ nữ trung niên đang hỏi đột nhiên im bặt, súng lục đen xì để trên đầu người này.
- Lùi lại, không được phép kêu ra tiếng.
Người phụ nữ trung niên bị dọa choáng váng, ngây ngốc nhìn Tô Hiểu, sau khi sửng sốt xong mới chậm rãi lùi về sau.
Tô Hiểu kéo cảnh sát trẻ tuổi ở bên cạnh vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi phụ nữ trung niên lùi ra sau, trong lúc vô tình đụng vào bình hoa cao nửa thước phía sau.
"Leng keng." Tiếng đồ sứ vỡ vang lên, vô cùng chói tai trong phòng khách yên tĩnh.
- Đừng, đừng kích động, ta không cố ý.
Tô Hiểu không để ý đến người phụ nữ trung niên, ánh mắt hắn tập trung vào bàn trà ở phòng khách, trên bàn trà đặt một bộ đao, rõ ràng là bội đao của hắn đã trở về bao.
Tô Hiểu đi lên phía trước cầm lấy bội đao của hắn, cảm xúc quen thuộc truyền đến khiến hắn nở nụ cười.
- Mẹ, thật ồn ào.
Cửa phòng ngủ trước mặt Tô Hiểu mở ra, một thiếu nữ xoa mắt đứng ở cửa.
Thiếu nữ ngây ngốc nhìn Tô Hiểu, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, muốn kêu ra tiếng.
Tô Hiểu nâng họng súng lên, ý bảo thiếu nữ đi ra thế nào thì về thế đó, thiếu nữ nhanh chóng gật đầu, đóng cửa rầm một tiếng.
Bội đao đã được tìm thấy, Tô Hiểu nghênh ngang rời đi trước mặt hai người trong phòng khách, nhanh chóng rời khỏi tiểu khu.
- Tiểu Trương, chúng ta báo cảnh sát đi.
Người phụ nữ trung niên sợ hãi, rõ ràng phải báo cảnh sát.
Cảnh sát Tiểu Trương cười khổ, nhìn về phía người phụ nữ trung niên với vẻ bất đắc dĩ.
- Ta lập tức báo cáo lên tỉnh, tên kia được huấn luyện nghiêm chỉnh, ta còn không biết mình bị chế ngự như thế nào, loại gia hỏa như vậy rất nguy hiểm, không phải là người bình thường. ...
Khi chuyện Tô Hiểu được báo lên tỉnh, hắn đã ngồi trên xe đến thành phố kế bên.
Lúc này khuôn mặt Tô Hiểu biến hóa rất lớn, là bộ dạng học sinh, với tuổi tác hiện giờ của hắn, chỉ cần hơi hóa trang thêm chút là có thể ngụy trang thành sinh viên.
Đi tới thành phố kế bên, Tô Hiểu không dừng lại, ngồi tùy tiện trên một chiếc xe khách đường dài.
Theo xe khách xóc nảy, Tô Hiểu cũng đong đưa theo, hắn nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thực ra là cảnh giác nhìn bốn phía.
Hai đứa bé khóc nháo, hai thiếu nữ ngồi trước dán sát vào nhau cười nói, người trẻ tuổi đằng trước đeo tai nghe không ngừng lắc lư.
- Xen vào một tin tức đặc biệt, ở thành phố lân cận xuất hiện một tên đào phạm giết người.
Màn hình tinh thể lỏng trên xe đang truyền tin tức đột nhiên gián đoạn, xuất hiện ảnh chụp Tô Hiểu.
- Tên tội phạm...
Hành khách trên xe đều bị tin tức này hấp dẫn, nhao nhao nhìn xem.
Tô Hiểu thầm than động tác thực nhanh, còn chưa được 6 tiếng lệnh truy nã hắn đã phát ra.
Nhưng đối với Tô Hiểu mà nói, lệnh truy nã loại này không uy hiếp được hắn, không nói thực lực lúc trước của hắn, dựa vào năng lực ẩn nấp, cảnh sát muốn tìm hắn cũng khó như lên trời.
Quay vòng nhiều lần, Tô Hiểu chạy liên tục bốn ngày, đến ngày cuối cùng hắn cũng không biết mình ở nơi nào mới dừng lại.
Lấy điện thoại mới ra định vị, Tô Hiểu phát hiện hắn đến thành phố duyên hải ở thành phố DL.
- Nơi này không tệ.
Thành phố DL ba mặt toàn biển, cho dù bị lượng lớn cảnh sát lùng bắt, cùng lắm hắn vượt biển ra nước ngoài.
Huống chi chuyện của hắn chỉ xem như là án mạng, không tính vô cùng ác liệt, nhiều lắm là có chút dị thường vì hắn chết mà sống lại.
Còn chuyện hắn bắt cóc cảnh sát, căn bản sẽ không công bố ra ngoài.
Không đến tình huống tệ nhất, Tô Hiểu không muốn chạy tới nước ngoài.
Mà hiện giờ quan trọng nhất là tìm nơi thu xếp ổn thỏa, Tô Hiểu không muốn đến khách sạn, nơi đó có nhiều tai mắt, không thích hợp ở lâu.
Đứng trên đường phố ngựa xe như nước, Tô Hiểu cảm thấy đói, mấy ngày này toàn đi, căn bản không ăn một bữa hẳn hoi.
Tô Hiểu tìm một tiệm cơm, nơi này tên là Toa Tử Giải.
Lúc này là vào tháng năm, là mùa nhiều ghẹ biển nhất, ghẹ biển ít nhất cũng phải hơn một cân.
Đẩy xác ghẹ cứng ra, chấm nước chấm cửa hàng đặc chế, sau đó cắn một miếng, thịt ghẹ no đủ, vị rất được, thịt ghẹ kích thích vị giác của hắn, mùi vị của loại hải sản này khiến hắn cảm nhận được mình đã về chốn cũ.
- Ông chủ tính tiền.
Tô Hiểu buông xác ghẹ cuối cùng xuống, nấc cục.
Ông chủ tiệm cơm cầm quyển sổ đi lên trước, có chút kinh ngạc nhìn xác cua trên bàn.
- Chuyện này...
Ông chủ bị sức ăn kinh người của Tô Hiểu dọa ngây người, bởi vì phần ăn của Tô Hiểu gấp 7,8 phần sức ăn của người thường.
Thuộc tính thân thể tăng lên, liền đại biểu yêu cầu năng lượng của Tô Hiểu nhiều hơn, sức mạnh sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, yêu cầu lượng lớn năng lượng.
- Tổng cộng là 789, ngươi đưa 780 là được.
Tô Hiểu lấy ra mấy tờ một trăm đưa cho ông chủ.
- Bên này có phòng cho thuê không, ta mới tới nơi này, cần tìm một nơi ở tạm mấy tháng.
Ông chủ lấy điện thoại ra, sau khi mở ra liền đưa di động cho Tô Hiểu xem, trên di động viết rõ "Phòng cho thuê ở thành phố DL".
Lúc này ánh mắt ông chủ tiệm cơm nhìn về phía Tô Hiểu giống như đang nói:
- Người trẻ tuổi, hiện giờ không ai tìm thuê phòng trên đường đâu.
Tô Hiểu cười ngượng ngùng, ghi nhớ website, rời khỏi tiệm cơm.
Đi trên đường phố phồn hoa, ngón cái của Tô Hiểu nhanh chóng trượt trên màn hình, tìm trang web vừa rồi, đây là một trang web xã giao nhỏ, chuyên phụ trách cho thuê phòng ốc.
Sau khi lựa chọn một lát, hắn phát hiện một phòng cho thuê hơi kỳ lạ.
- Vị trí địa lý đặc biệt, giao thông nhanh và tiện, giá tiền thuê nhà mười vạn mỗi tháng.
Ở thành phố DL, tuy tiền thuê nhà mỗi tháng mười vạn không nhiều lắm, nhưng cũng không hiếm thấy, làm người ta nghi ngờ chính là quảng cáo này không có quá nhiều thông tin nhà ở, chỉ để lại một số điện thoại.
Tô Hiểu không thiếu tiền, bấm gọi điện thoại, tiền thuê nhà mỗi tháng mười vạn, điều kiện hẳn là không tệ.
Điện thoại kết nối rất nhanh, một giọng nam hơi khàn khàn truyền đến.
- Gặp mặt bàn bạc, số 37 đường Thiên Hải.
Sau khi nói một câu đơn giản, điện thoại bị tắt.