Lâm Ba vội vàng lên tiếng:
- Thật xin lỗi! Cô Liêm, trước đó tôi đã chuẩn đoán sai bệnh cho cô, nên mới khiến cô bị sốc...
- Sao nơi này lại giống...
Liêm Sa Vũ rốt cục cũng cảm thấy không đúng.
Lâm Ba khẩn trương giải thích:
- Do tôi chuẩn đoán sai nên cô mới rơi vào trạng thái chết giả, kết quả là bệnh viện cũng phải bó tay, họ nghĩ là cô đã thực sự chết rồi, nên mới đưa vào nhà xác.
- A!
Liêm Sa Vũ kinh ngạc hô lên một tiếng rồi ngồi bật dậy. Cũng may lá gan của cô ta rất lớn, chỉ sau nháy mắt liền bình tĩnh lại. Dù vậy thì sắc mặt của cô ta vẫn rất khó coi.
Địch Cửu trông thấy cô ta muốn lên tiếng thì tranh thủ nói trước:
- Lúc ấy bác sĩ Lâm đang chuẩn bị cứu chữa cho cô thì người nhà của cô vì quá xúc động nên đã gây khó dễ khiến bác sĩ Lâm không thể tiến hành điều trị. Cuối cùng dẫn đến việc bệnh viện đưa cô đến nhà xác. Mãi cho đến buổi tối, bác sĩ Lâm mới có cơ hội tới đây, với sự suất sắc của mình, bác sĩ Lâm đã kịp thời cứu cô trở về. Hiện tại bệnh của cô đã hoàn toàn khỏi hẳn, chắc là sẽ không tái phát nữa đâu. Bây giờ cô có thể lập tức xuất viện.
Lâm Ba cảm kích nhìn Địch Cửu. Thực ra, ngoại trừ chuyện anh ta không phải người đã cứu Liêm Sa Vũ ra thì những cái khác Địch Cửu đều nói đúng sự thật.
Liêm Sa Vũ bị chuẩn đoán lầm là ngừng hô hấp và không thể cứu được. Sau khi bệnh viện tuyên bố cô đã chết, Lâm Ba không có cơ hội nhìn thấy Liêm Sa Vũ, bởi vì lúc đó anh ta đã bị người nhà cô vây quanh.
- Thật sự rất xin lỗi bác sĩ Lâm!
Liêm Sa Vũ vội vàng xuống giường, sau đó khom người xin lỗi Lâm Ba.
- Địch...
Lâm Ba vừa mới kêu một chữ, Địch Cửu liền ngắt lời:
- Bác sĩ Lâm, hai gốc dược liệu mà anh vừa dùng hẳn là đã trị đúng bệnh của cô ấy, tôi thấy hiện tại cô ấy đã khỏi hẳn rồi.
Địch Cửu biết Lâm Ba muốn hỏi xem có phải là bệnh của Liêm Sa Vũ đã hoàn toàn khỏi rồi hay không, nên hắn dứt khoát nói ra kết quả trước.
- Cảm ơn anh đã hỗ trợ!
Lâm Ba thấy Địch Cửu nói vậy thì bỗng cảm thấy mình mắc nợ Địch Cửu nhưng không thể làm gì khác nên đành cảm ơn một cách hàm hồ.
Địch Cửu có đại ân với hắn, chờ sau khi hắn đưa Liêm Sa Vũ trở về, sau đó nhất định phải đến cảm tạ Địch Cửu. Huống chi loại y thuật này của Địch Cửu, hắn chỉ cần học được một chút xíu thôi cũng là cơ duyên.
Địch Cửu chỉnh lý lại ba lô của mình rồi đeo lên sau đó nói:
- Anh dẫn cô ấy trở về đi thôi, tôi muốn khóa cửa nơi này.
- Được, được...
Lâm Ba nói liền mấy chữ được, lúc này mới kích động dẫn Liêm Sa Vũ rời đi...
Sau khi Lâm Ba và Liêm Sa Vũ đi khỏi, Địch Cửu khóa chặt cửa rồi quay về phòng bảo vệ, sau đó hắn lập tức lấy Đại Hành Môn Lục ra.
Khi Địch Cửu vừa mới đạt được Đại Hành Môn Lục, hắn định học thuộc lòng nội dung bên trong trước rồi trả lại cho Phỉ Khải.
Thế nhưnghắn bất ngờ cảm ứng được linh khí trong thời gian cực ngắn. Sau đó lại tu luyện mấy giờ dựa theo hình vẽ trong sách, nên không có thời gian học thuộc Đại Hành Môn Lục.
Lúc đó, hắn chỉ có thể tu luyện một thời gian rất ngắn thì liền đi Bỉ Ngạn hội sở. Về sau lại một mực không có thời gian tu luyện. Hiện tại cuộc sống đã tạm ổn định, Địch Cửu muốn nghiên cứu thật kỹ cuốn Đại Hành Môn Lục này một lần, sau đó mới tiếp tục tu luyện.
Bức tranh trong trang thứ nhất có ghi, tu luyện Đại Hành Môn Lục là hấp thu thiên địa linh khí.
Sau đó, nó còn miêu tả rõ ràng cách vận hành chu thiên linh khí. Phía sau còn ghi Đại Hành Môn Lục sơ kỳ chia làm chín tầng, gọi là Luyện Khí kỳ.
Sau khi đạt đến Luyện Khí chín tầng viên mãn, có thể tìm kiếm cơ duyên Trúc Cơ.
Trúc Cơ?
Địch Cửu lập tức lấy ra cuốn Võ Vương Chi Bí trong ba lô. Lúc trước, tổ tiên Địch Dược phát hiện ra Võ Đạo không phải là lợi hại nhất, nên đã lưu lại cuốn Võ Vương Chi Bí này rồi rời khỏi Tể quốc đi tìm Tiên Đạo. Căn cứ theo những gì Địch Dược nói thì ông ta ra đi là để tìm kiếm hi vọng Trúc Cơ.
Vậy thì đúng rồi! Trên Võ Đạo thật sự có Tiên Đạo. Tu luyện Tiên Đạo, là trước Luyện Khí, sau đó Trúc Cơ.
Địch Cửu nắm chặt hai tay, trong lòng kích động, tim đập loạn thình thịch. Phỉ gia truyền thừa Đại Hành Môn Lục qua nhiều năm như vậymà vẫn không ai có thể hấp thu linh khí.
Thế nhưng hắn lại dễ dàng làm được, bởi vậy có thể thấy tư chất của hắn là vô cùng cường đại.
Hơn nữa Địa Cầu rất thiếu thốn linh khí, hắn ở loại địa phương này mà còn có thể cảm ứng được linh khí, tư chất thế này phải gọi là đỉnh cấp ưu tú a?
Địch Cửu lật xem rất nhanh, sau đó nhớ kỹ. Khi lật đến trang cuối cùng thì thấy Đại Hành Môn Lục miêu tả đơn giản phương thức Trúc Cơ. Loại miêu tả đơn giản này, Địch Cửu xem không hiểu.
Ngược lại là nửa trang cuối cùng để Địch Cửu có chút kinh hỉ, trên đó viết:
"Muốn tu luyện Đại Hành Môn Lục thì nhất định phải có linh căn".
Linh căn càng tốt thì tốc độ cảm ứng linh khí sẽ càng nhanh, hấp thu linh khí cũng càng nhanh, dẫn đến cảnh giới tăng lên cũng càng nhanh.
Địch Cửu biết lúc trước hắn không có võ căn. Nhưng mà sau khi hắn lấy được viên đá màu xám hấp thu tia chớp màu vàng kia, hắn liền có được võ căn.
Mặc dù Địch Cửu vẫn chưa biết đẳng cấp võ căn của mình là gì, nhưng chỉ cần thời gian mấy ngày đã học được Đệ Nhất Đao thì có thể đoán ra võ căn của hắn cũng không kém.
Hiện tại xem ra, linh căn của hắn càng tốt hơn. Nếu không thì làm sao hắn có thể cảm ứng được thiên địa linh khí chỉ sau thời gian mấy hơi thở chứ.
Địch Cửu gập cuốn Đại Hành Môn Lục lại, sau đó hít một hơi thật sâu. Hắn đã quyết định từ giờ trở đi sẽ điên cuồng tu luyện Đại Hành Môn Lục.
Địch Cửu bắt đầu vận hành chu thiên, từng đạo linh khí không thể nhìn thấy bằng mắt thường liền tụ tập tới, sau đó đã nhanh chóng bị Địch Cửu hấp thu.
Linh khí hóa thành chân nguyên vận chuyển trong kinh mạch Địch Cửu. Tạp chất không ngừng bị tống ra bên ngoài cơ thể. Chân khí trong người Địch Cửu càng ngày càng hùng hậu, khí tức của hắn cũng mạnh lên từng giây từng phút...
Buổi họp báo tại đại sảnh bệnh viện Ái Bác.
Bình thường, chỉ khi bệnh viện có thành quả nghiên cứu cực kỳ suất sắc, hoặc là có chuyên gia y học hàng đầu thế giới đến, thì mới tổ chức họp báo.
Hôm nay bệnh viện Ái Bác không có nghiên cứu lớn nào được hoàn thành, cũng chẳng có chuyên gia y học hàng đầu nào, nhưng buổi họp báo vẫn rất đông người.
Các phóng viên, còn có toàn bộ chuyên gia đến từ các bệnh viện của tỉnh Lâm Xuyên đều tụ tập ở đây.
Nguyên nhân chỉ có một, chính là bác sĩ Lâm Ba - phó chủ nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện Ái Bác đã làm được một chuyện gây chấn động, đó là hắn mới cứu sống một bệnh nhân đã được đưa vào nhà xác.
Bệnh nhân này đã bị tuyên bố là tử vong. Mà khi bệnh viện Ái Bác tuyên bố như vậy thì đã căn cứ vào các loại dụng cụ kiểm tra, đo lường để xác nhận.
Tình huống như vậy mà Lâm Ba vẫn có thểcứu sống bệnh nhân, hơn nữa còn cứu chữa ngay tại nhà xác. Mặc kệ là do nguyên nhân gì thì đây vẫn là một sự kiện đủ để gây chấn động.
- Với tư cách viện trưởng của bệnh viện Ái Bác, tôi vô cùng tự hào về y thuật cao siêu cùng y đức của Lâm chủ nhiệm, bác sĩ Lâm...
Viện trưởng Vu Hữu Ích có thân hình cao lớn đang phát biểu ở trên bục. Từ nét mặt thì có thể thấy được hắn vô cùng hài lòng về chuyện này.
Chỉ là hắn còn chưa nói hết thì đã có người ngắt lời:
- Vu viện trưởng, tôi là Đình Lâm phóng viên nhật báo Phương Thái. Tôi rất khâm phục bác sĩ Lâm có thể đem bệnh nhân từ nhà xác cứu trở về. Chỉ là chúng tôi không hiểu vì sao bác sĩ Lâm phải chờ tới khi bệnh nhân bị chuyển tới nhà xác thì mới đi cứu. Theo tôi được biết, người được cứu về kia chính là bệnh nhân của bác sĩ Lâm.
Vu Hữu Ích há hốc mồm, câu hỏi này hắn quả thật không trả lời được. Người phóng viên này có ý tứ là bệnh viện Ái Bác đang làm bộ, đây chỉ là một thủ đoạn nhằm nâng cao danh tiếng bệnh viện.
- Vấn đề này thì tôi có thể trả lời.
Cô gái ngồi bên cạnh Lâm Ba bỗng đứng lên.
Mọi người xung quanh lập tức trật tự. Cô gái này khom người chào, rồi nói:
- Trước khi trả lời vấn đề này, tôi xin thay mặt người nhà gửi lời tạ lỗi đến bác sĩ Lâm.
- Ngày hôm qua, bệnh tim của tôi đột nhiên tái phát, bác sĩ Lâm vội vàng chạy tới chữa trị. Bởi vì bệnh tình của tôi quá mức nghiêm trọng, nên lúc ấy tôi đã rơi vào trạng thái chết giả. Thế nhưng người nhà của tôi lại không rõ chuyện này, nên đã ra sức ngăn cản và cãi lộn với bác sĩ Lâm.
Lúc đó, bác sĩ Lâm không thể tiến hành điều trị cho tôi. Tận tới đêm khuya, bác sĩ Lâm mới thoát khỏi loại dây dưa này. Sau khi ông ấy biết tôi bị đưa đến nhà xác thì lập tức chạy tới đó, rồi dùng y thuật tuyệt diệu của mình cứu tôi trở về từ cõi chết.
Lâm Ba ngồi bên cạnh rất là cảm kích. Thực ra hắn đến nhà xác không phải để cứu người, mà là đi đốt vàng mã.
Lúc Liêm Sa Vũ bị tuyên bố tử vong, cho dù không bị người nhà Liêm Sa Vũ vây quanh thì hắn cũng chẳng thể cứu được cô ta. Liêm Sa Vũ là do Địch Cửu cứu, chứ không phải hắn.