Chương 28: Bọn sói con (2)
Đặc biệt là Lưu mặt sẹo, đó là nhân vật trong lệnh truy nã, trên người có treo ba trăm lượng tiền thưởng, số tiền này hẳn là thuộc về Dương Chính Sơn.
Nhưng Dương Chính Sơn không ở lại Khương gia thôn chờ quan huyện đến, có Dương Chính Tường và Khương Thành ở đó, tiền thưởng của hắn sẽ không mất, trừ khi huyện nha không muốn trả.
Nói vài câu đơn giản với Dương Chính Sơn và Khương Thành, Dương Chính Sơn liền đưa Dương Vân Yên về Dương gia thôn.
Mặc dù bọn sơn tặc đã bị tiêu diệt nhưng Khương gia thôn hiện tại vẫn còn hỗn loạn, Dương Vân Yên lại đang mang thai, Dương Chính Sơn thực sự không yên tâm để nàng tiếp tục ở lại đây, đành phải đưa nàng về Dương gia trước.
Có Vương thị, Lý thị và tiểu nữ nhi chăm sóc, Dương Vân Yên ở Dương gia cũng có thể sống yên ổn hơn.
Ngồi trên xe bò, sắc mặt Dương Vân Yên có chút tái nhợt, một ngày một đêm nay nàng vừa sợ vừa kinh hãi, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Dương Minh Thành đánh xe bò, Dương Chính Sơn đi theo sau, nhìn sắc mặt Dương Vân Yên, an ủi: "Được rồi, con còn đang mang thai, đừng nghĩ nhiều, về nhà ngủ một giấc thật ngon."
Thật ra hắn không giỏi an ủi người khác, hơn nữa đối tượng an ủi lại là nữ nhi hờ của hắn nhưng nhìn Dương Vân Yên buồn thảm như vậy, hắn lại không nhịn được muốn an ủi một chút.
Nói ra thì, Dương Vân Yên hiện tại cũng chỉ mới mười sáu tuổi, nếu ở kiếp trước chỉ là một học sinh cấp hai.
Dương Chính Sơn hai mươi tám tuổi làm cha nàng có hơi thiệt nhưng làm thúc thúc thì vẫn tạm được.
"Cha, con không sao!" Dương Vân Yên cố nặn ra một nụ cười, nói.
"Ừm, đúng rồi, trước đây bảo con làm áo bông đã làm xong chưa?" Dương Chính Sơn cũng không biết an ủi nàng như thế nào, đành phải chuyển chủ đề.
"Làm xong rồi, con đã mang theo!" Dương Vân Yên chỉ vào bọc hành lý bên cạnh.
"Vậy thì tốt, thời tiết mấy hôm nay càng ngày càng lạnh, ngày mai cha sẽ mang đến cho ngoại công ngoại bà của con." Dương Chính Sơn nói.
"Áo đông trong nhà đã làm xong hết chưa?" Dương Vân Yên chuyển sự chú ý, lo lắng chuyện nhà mẹ đẻ.
Dương Chính Sơn cười nói: "Áo đông của người nhà, đại tẩu và nhị tẩu con đều đã chuẩn bị xong nhưng trước đó ta đã nhận hai đồ đệ, bọn họ vẫn chưa có áo đông."
"Ngày mai bảo đại ca con đi huyện một chuyến, mua thêm ít bông và vải bông, con ở nhà thêm mấy ngày, may cho bọn chúng hai bộ đồ đông."
"Cha nhận đồ đệ rồi ạ?" Dương Vân Yên ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, nhận hai đồ đệ."
Hai cha con vừa nói chuyện phiếm vừa đi, rất nhanh đã về đến Dương gia thôn.
So với Khương gia thôn đang chìm trong đau thương, Dương gia thôn vẫn bình yên và thanh tĩnh như mọi khi.
Về đến nhà, Dương Vân Yên được cả nhà quan tâm, chăm sóc, khiến trái tim run rẩy vì kinh sợ của nàng cũng dần bình ổn trở lại.
Nhưng Dương gia có quá ít phòng, không còn phòng nào trống để Dương Vân Yên ở riêng, đành phải để nàng ở chung với Dương Vân Tuyết và Vương Đại Nha.
Nhìn gia đình đông vui, lòng Dương Chính Sơn cũng tràn ngập sự an yên.
Nhưng dường như hai đại tôn tử hơi sợ hắn, Dương Thừa Nghiệp vốn hoạt bát hiếu động cũng không dám lại gần hắn, như thể hắn không phải gia gia của chúng mà là một con thú dữ vậy.
Tiểu hài tử là nhạy cảm nhất, Dương Chính Sơn vừa giết người xong, trên người còn vương chút sát khí nhàn nhạt, mặc dù lòng hắn đã bình tĩnh lại nhưng sát khí đẫm máu vẫn chưa tiêu tan hết.
Dương Chính Sơn cũng không để ý, hiện tại hắn vẫn chưa thể khống chế sát khí, chỉ có thể dùng thời gian để từ từ tiêu trừ sát khí trên người.
"Đại nhân, đại nhân-"
Trong nha môn, một nha dịch vội vã chạy vào hậu đường.
Trong thư phòng hậu đường, huyện lệnh huyện An Ninh La Cẩm đang cau mày nhìn văn thư trong tay, đột nhiên nghe thấy có người la hét, hắn ngẩng đầu lên, vẻ không hài lòng.
"Có chuyện gì?"
La Cẩm khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình hơi gầy, dáng vẻ như thư sinh yếu đuối nhưng trên người lại có chút uy nghiêm của quan lại, chỉ ba chữ đơn giản thôi cũng khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Nha dịch chạy vào, khom người bẩm báo: "Đại nhân, Lưu mặt sẹo bị người ta giết rồi!"
"Lưu mặt sẹo!" La Cẩm khẽ nhắc lại, rồi hắn nhớ ra người này là ai.
Đối với những tên sơn tặc gây loạn ở nơi mình cai quản, La Cẩm vô cùng căm ghét, ngày đêm đều nghĩ đến việc trừ khử chúng.
Đáng tiếc là với tư cách là huyện lệnh, hắn không thể điều động nhiều binh lính nha dịch, không thể bao vây tiêu diệt những tên cướp lưu động gây án trên diện rộng.
Vì vậy, hắn mới không tiếc bỏ ra số tiền lớn, lấy danh nghĩa nha môn ra lệnh truy nã.
"Chết thế nào?" La Cẩm đứng dậy hỏi.
"Hôm qua, Lưu mặt sẹo dẫn theo hàng chục tên cướp tấn công Khương gia thôn ở trấn Thanh Hà, Dương Chính Sơn ở Dương gia thôn phát hiện ra, lập tức đến giải cứu, trước tiên giết chết tên cầm đầu Lưu mặt sẹo, sau đó lại giết hơn hai mươi tên cướp, cuối cùng tộc trưởng Dương gia thôn Dương Chính Tường dẫn theo hai mươi thanh niên vây giết phần lớn tên cướp bỏ trốn." Nha dịch bẩm báo.