Từ Tiểu Khê gật đầu: "Còn tốt, mâu thuẫn giữa hai đứa nhỏ."
Nhất Trung Huyện Giang, Từ Hoài thấy hộp cơm của mình trống rỗng, đầu sỏ là Triệu Minh Trục, sau giờ học bản thân đi vệ sinh một lần.
"Triệu Minh Trục, chúng ta tuyệt giao đi."
Trong miệng Triệu Minh Trục vẫn còn đang nhai dở, cơm nắm dì nhỏ làm quá ngon, cảm giác mơ chua trộn lẫn trong miệng, chua, giải ngán, khai vị, giải khát.
"Từ Hoài, như vậy đi, chúng ta trao đổi cuộc sống, cậu đến nhà tớ, tớ đến nhà cậu, như thế nào?"
Vừa rồi Trương Huyền cũng đi vệ sinh với Từ Hoài, nghe cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ, một cậu cũng không hiểu.
"Giữa hai người các cậu rốt cuộc có bí mật gì vậy? Chúng ta không phải là tình bạn tam giác sao?"
Từ Hoài quyết định giữ bí mật, nếu không số phận của cậu sẽ không có gì để ăn nữa.
"Không thể."
Triệu Minh Trục cảm thấy Từ Hoài rất không giữ chữ tín, chuyện nhỏ như vậy cũng không đồng ý.
"Được rồi, vậy trưa nay tớ có thể về nhà ăn cơm với cậu không?"
Từ Hoài lắc đầu: "Dì nhỏ tớ mỗi ngày đều mở quán, rất mệt, buổi trưa tớ không về ăn cơm."
Triệu Minh Trục khóc không ra nước mắt: "Ngày mai là thứ bảy, tớ sẽ đến quán giúp đỡ, như vậy là được, tớ đã rất lâu rồi không được ăn mì thịt bò."
Hai ngày, cậu có biết hai ngày này tớ trải qua như thế nào không?
Từ Hoài nằm bò trên bàn, mở sách giáo khoa ra đắp lên mặt, quyết định im lặng.
Buổi chiều Từ Tiểu Khê đăng tất cả ảnh mua mang về trong quán, lại bắt đầu bật lửa nhỏ hầm canh thịt bò, lần nào cô làm đều tính thời gian và số lượng, căn bản gần như đã bán hết, cửa hàng bán mang đi trên điện thoại của cô đều đã sẵn sàng, sau đó nhấn vào cho cửa hàng nghỉ ngơi.
Cô chuẩn bị thêm món mới, đó là canh cá viên, cô cần phải ra chợ hải sản xem xét, cá viên đòi hỏi về chất lượng cá rất cao. Sau khi đóng cửa hàng, cô cưỡi con xe máy điện chạy băng băng trên đường.
Nhất cao Huyện Giang ở quận Huyện Giang, được xây dựng bởi người đàn ông giàu nhất cả nước, bởi vì sáu mươi năm trước người giàu nhất đã đi ra từ nơi đây, vì để báo đáp quê hương quyên góp cho chính phủ để xây dựng nên Cao Trung, Nguyên Nhất Cao cũng được đưa tới đây.
Giáo viên chủ nhiệm Lưu cao tam vừa mới tiễn đi một làn sóng sinh viên tốt nghiệp. Trường học lại tổ chức hội nghị, ông lại làm giáo viên chủ nhiệm của lớp tốt nghiệp. Sờ lên đỉnh đầu không có nhiều tóc lắm, ngang nhiên bỏ trốn khỏi hội nghị xem điện thoại. Ông đã ngoài năm mươi tuổi, rất thích ăn mì, nhưng mà huyện Giang quá nhỏ, căn bản là các quán mì có đánh giá tốt ông đều đã ăn rồi, chỉ cần nhìn thấy ký hiệu của quán ăn Từ Kỳ này là quán ăn mới và đóng cửa nghỉ bán liền có ấn tượng mới, mở quán không tích cực, vừa mới bắt đầu mà đã nghỉ ngơi, ngày mai nhất định sẽ đặt hàng.
Hiệu trưởng ngồi trên bục giảng chỉnh mắt kính, nhìn thấy thầy Lưu đang xem điện thoại thì cố ý gọi tên.
"Thầy Lưu, lần này vẫn phải nhờ thầy vất vả dẫn dắt lớp trọng điểm rồi, năm sau nhất định sẽ để thầy dẫn dắt cao nhất."
Thầy Lưu bình tĩnh ung dung gật đầu, bị bắt gặp mà không chột dạ chút nào.
***
Từ Tiểu Khê lái xe điện đến chợ thủy sản, huyện Giang nằm trên đất liền, không gần biển cũng không gần núi, nhưng cũng có một số con sông nội địa chảy qua.
Chợ thủy sản cách quán ăn không xa, cách Nhất Trung Huyện Giang ba trăm mét về phía tây, là khu vực phồn hoa nhất khi Huyện Giang bắt đầu phát triển, đặc biệt bây giờ có khá nhiều tiểu khu cũ nên có nhiều người già, xe điện và xe đạp là phương tiện đi lại chính của mọi người.
Trước khi đi Từ Tiểu Khê đã quyết định sẽ mua loại cá nào, cá trắm cỏ có giá rẻ, thực ra nó còn có tác dụng bồi bổ cơ thể cho con người, bữa ăn không chỉ chú trọng đến việc ăn no mà còn phải ăn ngon, trong ghi chép, việc ăn uống tốt lâu dài có thể mang lại lợi ích cho cơ thể mà thuốc không thể có được, vậy nên đó cũng là lý do tại sao cô kiên trì sử dụng thuốc Bắc để ôn hòa bồi bổ.