Chương 22: Ngươi đã từng nghe qua lục địa kiếm tiên? (2)

Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Tối Bạch Đích Ô Nha 27-03-2024 03:52:35

Thái độ thành khẩn của hắn khiến cho Đào Yêu Diệp không còn lời nào để nói. Đào Yêu Diệp không tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, hình tượng của vị Lục sư huynh này đã hoàn toàn thay đổi trong mắt nàng. Tại thời điểm cửa thứ nhất, nàng tận mắt nhìn thấy Lục Dương kiểm trắc ra kiếm linh căn, khi đó trong suy nghĩ của Đào Yêu Diệp, Lục Dương giống như một thanh kiếm cương trực công chính, trầm mặc ít nói, lại không gì không phá. Cửa thứ hai kết thúc, nàng nghe được Lục Dương giảng thuật phương pháp thông quan độc đáo, cảm thấy kiếm tu có tư duy linh hoạt, thành tựu trong tương lai nói không chừng sẽ bất khả hạn lượng. Tại thời điểm cửa thứ ba, nàng tại Vấn Tâm Sơn mệt gần như mở mắt không ra, cho rằng người nào cũng không thể leo lên bậc năm mươi, khi đó nàng nhìn thấy Lục Dương bước lên bậc thứ 50, thành công thông quan. Lục Dương thành công cho nàng lòng tin cực lớn, lúc này nàng mới có nghị lực tiếp tục leo núi, thuận lợi thông quan. Một năm sau, nhìn thấy Lục sư huynh sợ độ cao lại đặc biệt giỏi ăn nói. Nàng hiểu được cái gì gọi là xa thơm gần thối... - Tính toán thời gian, cũng đã đến lúc xuống thuyền. Lục Dương trải ra một tấm bản đồ lớn, bên trên mô tả rất chi tiết, Vấn Đạo Tông, Đế Thành vương triều Đại Hạ, những ngọn núi và con sông nổi tiếng, thành trì trọng yếu, động thiên phúc địa đều được đánh dấu ở phía trên. Đây là một phần tám bản đồ Trung Châu Đại Lục. Trên bản đồ còn có một chấm đỏ nhỏ, di chuyển rất chậm, nếu không chú ý, còn tưởng rằng chấm đỏ là đứng im. Dấu chấm nhỏ màu đỏ đánh dấu vị trí hiện tại của hai người. Đây không phải là một tấm bản đồ bình thường, mà là một kiện pháp bảo thiết yếu khi xuất hành. Bản đồ mặc dù kỹ càng, nhưng địa phương thôn Thái Bình này quá nhỏ, trên bản đồ cũng sẽ không được đánh dấu, có thể đánh dấu quận Khúc Hà đã là khó được. Phi chu xuất phát từ Vấn Đạo Tông, đến Đế Thành vương triều Đại Hạ, có lộ trình không biết mấy trăm triệu dặm, đừng nói thôn Thái Bình, coi như là quận Khúc Hà ở dưới dạng cự ly này cũng chỉ là một điểm nhỏ không đáng chú ý, miễn cưỡng có một cái tên địa danh trên bản đồ. Phi chu cũng sẽ không dừng lại ở một địa phương nhỏ như quận Khúc Hà, nếu như địa phương nào cũng đều ngừng, như vậy tốc độ của phi chu sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn, hiệu suất sẽ không nhiều hơn xe ngựa bao nhiêu. Phi chu chỉ dừng ở một số nút giao thông chính như Vấn Đạo Tông, Thanh Vân thành, Thông Thiên Cốc, Phục Long Sơn, Đế Thành. Lục Dương từng nghe đại sư tỷ nói, muốn xuống phi chu, chỉ cần nhảy xuống là được. Nghe vậy Lục Dương giật giật khóe mắt. Phi chu tương tự như máy bay ở kiếp trước, tốc độ cực nhanh, hiệu suất là ưu tiên hàng đầu, điểm khác biệt lớn nhất là hành khách ở kiếp trước chỉ có thể đợi máy bay hạ cánh rồi mới xuống máy bay. Mà hành khách trong tu tiên giới thì có thể nhảy xuống bất cứ khi nào họ muốn. Gặp việc đột xuất có thể tự do nhảy ra. Đây là lần đầu tiên Lục Dương nhảy thuyền, trong lòng còn rất kích động. Biểu hiện cụ thể là chân run rẩy. Đây thế nhưng chính là một vạn mét trên không. - Lục sư huynh, ngươi có biết làm như thế nào xuống thuyền không? - Tự nhiên là biết. Lục Dương ưỡn ngực, có chút kiêu ngạo. Độ cao một vạn mét, không cần kỹ xảo, cứ việc rơi xuống thẳng tắp cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ cũng biến thành thịt nát. Lục Dương đã từng hỏi đại sư tỷ, rốt cuộc phải làm thế nào xuống thuyền, đại sư tỷ không đáp, chỉ nói là đừng đọc sách cùng đừng hỏi thăm người khác, phải tự mình nghĩ biện pháp, dưỡng thành thói quen tốt tư duy độc lập. Sau đó Lục Dương đã thành công nghĩ ra biện pháp xuống thuyền, làm tốt chuẩn bị xuống thuyền. Chuẩn bị xuống thuyền không chỉ có hai người Lục Dương, còn có bảy tám người xa lạ khác. Hai người Lục Dương cùng với bảy tám người xa lạ khác đứng thành một hàng bên mép boong thuyền. Bảy tám người xa lạ lấy ra những chiếc ô giấy tiêu chuẩn. Đào Yêu Diệp lấy ra chiếc ô giấy đỏ được làm thủ công cẩn thận. Lục Dương lấy dù ra. - Ừm? Lục Dương cảm thấy mình giống như không đồng điệu với người khác, tại sao đồ vật mọi người lấy ra không giống như mình? Ngay tại lúc Lục Dương đang tự hỏi bọn họ muốn làm gì, một người trung niên mặc đồ đen thiếu kiên nhẫn đã cầm ô nhảy ra khỏi thuyền. Thân thể của người trung niên áo đen như là đạn pháo rơi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh. Y chậm rãi truyền linh khí vào trong ô giấy, linh khí nhẹ như sợi chỉ, giống như một con rắn lục khéo léo, từ cán ô bay lên, quấn quanh nan dù. Ô giấy giống như có sinh mệnh đang thức tỉnh từ trong ngủ đông vươn mình ra, tốc độ người trung niên áo đen rơi xuống dần dần chậm dần, lảo đảo, bình yên rơi xuống đất. Trung niên áo đen buông tay, dù giấy khép lại, hóa thành một đạo lưu quang, xuyên thẳng qua ở giữa biển mây, trở lại phi thuyền. Ô giấy cũng không phải là đồ vật của người trung niên áo đen, mà là phi thuyền tạm cấp cho khách hàng sử dụng. Bảy tám người xa lạ cùng với Đào Yêu Diệp cùng nhau quay đầu nhìn về phía Lục Dương, liền ngay cả Đào Yêu Diệp cũng cảm thấy khó hiểu. Bọn hắn cầm ô giấy trong tay là chuẩn bị dùng để nhảy thuyền, còn ngươi cõng cái bao trên lưng để làm gì? Lục Dương mặt không đỏ tim không đập, đối mặt với những ánh mắt nghi hoặc, nở nụ cười xán lạn phảng phất chạy theo số đông sẽ không phải là chính mình. Kỳ thực trong nội tâm đang dời sông lấp biển, nghẹn câu chửi bậy không biết rõ nên xả ra ở đâu. Mọi loại ngôn ngữ đều hóa thành một câu —— Đại sư tỷ, ngươi làm hại ta!