Đẳng cấp kỹ năng bình thường thì đều chia làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp cùng đại viên mãn, bốn cấp độ.
Ba điểm kỹ năng đập xuống, La Hán Quyền được Giang Lưu xem như kỹ năng công kích duy nhất này đã được Giang Lưu nện vào trạng thái cao cấp, 180 giây thời gian, tăng phúc lực công kích 25%, lại thêm tăng phúc của Ô Mộc Côn, đập một côn xuống phảng phất như hóa thành côn sắt, vỡ bia ,nứt đá cũng rất bình thường.
Nhìn qua tuổi tác Đạo Tế tựa hồ không sai biệt lắm với Giang Lưu, cũng tu luyện La Hán Quyền, chỉ là, mặc dù trong tay không có binh khí gì, nhưng nắm đấm phát ra kim quang chói mắt, phía trên mơ hồ xuất hiện hư ảnh hình rồng vòng quanh, lực đạo một đôi Thiết Quyền này tựa hồ còn cao hơn Giang Lưu một bậc.
Côn cùng nắm đấm va chạm vào nhau làm hổ khẩu Giang Lưu run lên bần bậc.
- Gia hỏa này, tu luyện La Hán Quyền càng cao thâm hơn ta? Hay là do đẳng cấp nhân vật cao hơn ta? Hay là nói, cả hai giả thuyết đều đúng?
Cảm giác được lực đạo La Hán Quyền đối phương thậm chí trên mình rất nhiều, trong lòng Giang Lưu âm thầm tính toán.
Từ cục diện chiến đấu mà nhìn lại, Giang Lưu cùng Đạo Tế khó phân trên dưới.
Bởi vì có một kiện binh khí tăng phúc trong tay, cho dù đẳng cấp không bằng, thậm chí đẳng cấp kỹ năng không bằng, thế nhưng, Đạo Tế và Giang Lưu ai thắng ai thua thì còn chưa thể biết được.
Một La Hán Quyền từ đối diện đánh tới, Giang Lưu quay đầu, nhanh chóng tránh thoát.
Chỉ là, sau khi một quyền này nện vào vách tường sau lưng Giang Lưu, ba một tiếng, đá vụn bị vun vẩy ra, trên vách tường lập tức xuất hiện một quyền ấn rất sâu, đầu lông mày Giang Lưu không khỏi nhíu càng chặt.
Hô một tiếng, Ô Mộc Côn phát ra ánh vàng rực rỡ cũng quét về hướng Đạo Tế, hóa thành một mảnh kim sắc.
Dưới chân Đạo Tế khẻ điểm một cái, quay người tránh thoát khỏi đòn công kích, phanh một tiếng, cái bàn bên cạnh trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, Đạo Tế cũng hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng kiêng dè thực lực đối thủ trước mắt không thôi.
Trương viên ngoại thấy bộ dáng Giang Lưu dữ dội như thế, sắc mặt càng trắng bệch như tờ giấy.
Chẳng ai ngờ rằng, Tiểu Sa Di mười lăm tuổi sống ở Kim Sơn Tự lại lợi hại như vậy, sớm biết như thế, cho mình vài cái lá gan cũng không dám cấu kết sơn tặc đối phó với hắn.
Cao Dương, cũng có chút khẩn trương nhìn Giang Lưu chiến đấu, chỉ là, đây là tranh đấu giữa hai đệ tử Phật môn, hơn nữa cũng quyết định đơn đấu, Cao Dương lo cho mặt mũi của Giang Lưu, cho nên không có ý tứ nhúng tay vào.
Chỉ là, nếu như Giang Lưu bị đánh bại, có nguy hiểm đến sinh mệnh, nàng đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhìn chiến đấu phi thường kịch liệt trước mắt, cũng không kéo dài bao lâu, ước chừng vài phút thời gian qua đi, trạng thái La Hán Quyền của Giang Lưu hết hiệu lực, ánh vàng rực rỡ trong tay cũng tiêu tán không thấy.
Đồng dạng, trạng thái La Hán Quyền trên tay Đạo Tế cũng mất đi, đấu thêm vài phút, song phương bất phân thắng bại.
- A Di Đà Phật, sư đệ, ngươi ta ai cũng không làm gì được đối phương, cho nên, không bằng dừng tay đi, thế nào?
Đạo Tế chắp tay trước ngực thấp giọng nói một câu.
- Hừ, ta đã nói rồi, gọi ta là sư huynh!
Giương Ô Mộc Côn lên, Giang Lưu lại quét tới một côn.
Không có La Hán Quyền tăng phúc, mình còn có Ô Mộc Côn vũ khí tăng phúc, đối phương không có mang theo cái gì, theo Giang Lưu, phần thắng của mình hẳn lớn hơn một chút.
- Đã như vậy, đừng có trách sư huynh không khách khí! Cẩn thận Thanh Liên Chỉ Lực
Thấy dáng dấp Giang Lưu dây dưa không bỏ, Đạo Tế cau mày, duỗi ra một ngón tay.
Có thể nhìn thấy khí kình màu xanh đang tập trung ngay đầu ngón tay hóa thành một đóa hoa sen, khí kình vận sức chờ phát động.
- Bế Khẩu Thiền!
Chỉ là, thấy đối phương đang vận chiêu không thể khinh thường công kích mình, trong nháy mắt Giang Lưu làm ra quyết định, nhanh chóng kỹ năng Bế Khẩu Thiền.
Kỹ năng trầm mặc để cho hoa sen giữa ngón tay Đạo Tế tiêu tán.
- Cái gì? Sao có thể! ?
Thanh Liên Chỉ do chính mình hội tụ đột nhiên tiêu tán , Đạo Tế khó tin nhìn vào bàn tay của mình.
Đạo Tế có thể cảm giác được chân nguyên trong cơ thể mình còn đang chảy xuôi, vẫn như cũ có thể điều động được, thế nhưng không thể hình thành công kích, loại tình huống này, cuộc đời ít thấy.
Ầm!
Chỉ là, Giang Lưu không cho hắn thời gian để hắn giật mình, Ô Mộc Côn trực tiếp đập xuống, rơi trên người Đạo Tế, nện hắn kêu đau một tiếng.
- A a a!
Tiếng kêu rên vang lên liên hồi, chân nguyên trong cơ thể khó mà hình thành kỹ năng hữu hiệu, hiện tại Đạo Tế không khác gì người bình thường.
Ô Mộc Côn liên tục nện trên người Đạo Tế không ngừng, để mặt mũi hắn bầm dập, cũng không lo được phong độ nhẹ nhàng nữa, chạy trối chết ra ngoài phòng.
- Ngươi nói, chúng ta ai là sư huynh, ngươi nói a, nói a, ngươi mau nói xem a. . .
Ô Mộc Côn như mưa rơi hạ xuống, trong lòng Giang Lưu vô cùng thoải mái, la lớn, tiếp tục đuổi theo đánh.
- Là ngươi, ngươi là sư huynh!
Đạo Tế kêu đau liên miên, giữa tiếng kêu gào thê thảm, còn lẫn tiếng nhận lỗi.
- Này, tiểu lão đệ, vậy ngươi còn dám nhúng tay vào sự tình của sư huynh nữa không?
Ô Mộc Côn không dừng, vẫn như cũ không ngừng hạ xuống.
- Không dám, sư huynh, ta, ta không dám nữa. . ..
Miệng mặc dù cầu xin tha thứ, thế nhưng, thời gian Bế Khẩu Thiền không dài, nhìn chuẩn một cơ hội, Đạo Tế điểm một chỉ ra.
Một đạo chỉ kình lăng không bắn về phía Giang Lưu, hoa sen màu xanh như ẩn như hiện tại đầu ngón tay, tuy nói không rõ ràng như thời điểm súc thế, thế nhưng, lại vô cùng mau lẹ.
- Kim Cương Chú!
Thấy công kích bay đến từ đối diện, trong lòng Giang Lưu tuy kinh ngạc khi đối phương có thể bắn ra khí kình khỏi cơ thể, nhưng phản ứng thực sự không chậm, trong nháy mắt khởi động kỹ năng Kim Cương Chú.
Đạo chỉ kình này được phát ra trong lúc vội vã, lực công kích vốn không đủ, lại bị Kim Cương Chú trừ khử 80% lực công kích, công kích còn lại rơi trên người Giang Lưu, tuy để hắn cảm thấy có chút đau đau nhức, thế nhưng không đủ để hắn thụ thương.
Nhận công kích, cảm thấy đau đớn, nộ ý trong lòng Giang Lưu cũng tăng không ít, Ô Mộc Côn giơ lên, Đạo Tế trong thần sắc ngạc nhiên lại bị một gậy nện trên đầu.
Phanh một tiếng, ở trong mắt Giang Lưu, thanh máu HP trên đầu Đạo Tế trong nháy mắt trống rỗng.
Đạo Tế Té nhào, không nhúc nhích, lâm vào trạng thái hôn mê sắp chết.
"Nhắc nhở: Thu được điểm kinh nghiệm 325, thu hoạch được tiền tài 80. "
"Nhắc nhở, đẳng cấp đề thăng 1, đẳng cấp 6. "
Đạo Tế bị mình đánh bất tỉnh, nhắc nhở xuất hiện, cùng lúc đó, một đạo thanh lưu xẹt qua trong thể nội, tất cả thương thế cùng tiêu hao trong nháy mắt tiêu thất, cả người trở nên sinh long hoạt hổ.
Mắt thấy Đạo Tế bị mình đánh bại, Giang Lưu đi tới, lật hắn lên, không khách khí thu vào một chuỗi tiền đồng dưới thân hắn,.
Trừ cái đó ra, còn có một chiếc nhẫn bằng gỗ màu đỏ.
- Rơi đồ!
Nhìn chiếc nhẫn màu đỏ này, Giang Lưu đại hỉ, nhặt lên, cúi đầu liếc nhìn, thuộc tính chiếc nhẫn kia cũng nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
"Hồng Mộc Giới Chỉ (cấp phẩm chất hoàn hảo): cấp 5, lực công kích +20%, kỹ năng bị động: một kích Toàn thịnh: sau thoát ly chiến đấu 300 giây, lần đầu công kích tạo thành tổn thương gấp đôi, độ bền 9/ 10. "
- Đồ tốt!
Nhìn Hồng Mộc Giới Chỉ, mắt Giang Lưu sáng lên.
- Không hổ là trang bị phẩm chất hoàn hảo tăng phúc lực công kích này đã bằng Ô Mộc Côn rồi.
- Giang Lưu, huynh thế nào rồi?
Bởi vì góc độ, Cao Dương chỉ nhìn thấy Giang Lưu tựa hồ lấy đồ vật trên người Đạo Tế.
- Thừa dịp đánh hắn bất tỉnh, tìm chiến lợi phẩm trên người hắn chứ sao?
- Không có việc gì, chỉ nhìn mà thôi, thu hồi tiền đồng, trực tiếp đeo Hồng Mộc Giới Chỉ trên ngón tay, Giang Lưu đứng dậy.