Tôn Hiểu Đông trợn tròn mắt.
- Lợi hại thế sao?
Lâm Trúc thành thật gật đầu.
- Đúng vậy, đây chính là điểm khác biệt giữa đại học Trung Hải và những trường khác, chính là điểm thu hút sinh viên của họ!
Hà Thiên Phong bên cạnh đang nghiên cứu thông tin tuyển người đã một lúc lâu cũng quay đầu lại, cười nói.
- Lão tứ nói rất đúng, trường Trung Hải mang phong cách dũng mãnh, tuy có chút loạn nhưng quả thực là ngọa hổ tàng long, kiểu người nào cũng có.
- Trước đó tôi từng nói chuyện cùng mấy người Du Du nên cũng biết một chút, hiện nay có hai câu lạc bộ lợi hại nhất nhất trường, một là Thăng Long, một tên Anh Liên hội, đều là nơi tụ hội của những người ưu tú trong trường. Bọn họ không thu nhận hội viên bên ngoài, và đều dùng những cách cũ như thế này để tuyển người. Đương nhiên, nếu như có nhân tài cực kỳ lợi hại, họ cũng sẽ gửi lời mời gia nhập.
Hà Thiên Phong không che giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ.
- Tuy thành viên hai hội này không nhiều, nhưng ai trong số họ cũng đều là người có bối cảnh có năng lực cả, tuy vẫn còn là sinh viên nhưng đều là kiểu người đã có thể điều động nguồn vốn. Bọn họ tập hợp lại, chính là một lực lượng vô cùng hùng mạnh.
- Chưa bàn đến việc trong xã hội thế nào, chí ít trong trường này, họ cực kỳ hùng mạnh, đừng nói đến sinh viên, ngay cả giảng viên, giáo sư trong trường cũng phải nể họ vài phần. Có thể nói chính xác họ là kiểu người cuộc đời luôn trên một đường thẳng.
Tần Dương nghe xong, gật đầu
- Một nhóm nhị đại (con nhà giàu) có tiền có thế tập hợp lại, dùng các nguồn vốn góp vào để kiếm tiền, cũng là chuyện dễ hiểu. Đành vậy thôi, thế giới này chính là như vậy, rất nhiều người tài ngay từ khi mới ra đời đã ở vạch đích, bọn họ chính là kiểu người mà những người bình thường khác cho dù phấn đấu cả đời cũng không thể bì được, chỉ có thể ngưỡng mộ thôi.
Tạm dừng một chút, Tần Dương quay đầu nhìn Hà Thiên Phong, nói.
- Lại nói, cậu cũng là một phú nhị đại không phải sao, không chừng cậu cũng có thể gia nhập một trong hai thì sao?
Hà Thiên Phong trước nay vẫn luôn tự tin, trên mặt hiện ra chút xấu hổ hiếm thấy, cười khổ.
- Dù tôi có muốn gia nhập thì người ta cũng không muốn nhận. Nhà tôi quả thực có tiền, tuy không đến hàng trăm triệu nhưng vài chục triệu thì vẫn có. Trong cái xã hội này, ở thành phố Trung Hải tập chung toàn người giàu có này, chút gia sản nhỏ nhoi ấy đã là gì. Tôi căn bản sẽ không được họ coi trọng.
Tôn Hiểu Đông sửng sốt hỏi:
- Khoa trương vậy à? Hàng chục triệu còn chê ít?
Hà Thiên phong cười khổ:
- Không phải lão đại vừa nói rồi sao? Thế giới này có những người vừa sinh ra đã ở ngay vạch đích, tôi như vậy tuy người thường nhìn vào đã rất khá rồi, nhưng trong mắt những người quyền quý thật sự, gia đình tôi đã là gì. Mấy chục triệu, hiện nay trong khu vực tốt nhất của Trung Hải giá một căn biệt thự cũng đã hơn mấy chục triệu rồi. Cũng có thể nói gia đình tôi nhìn thì có vẻ rất nhiều tiền, nhưng kỳ thực ngay cả một căn biệt tự nằm trên đoạn đường tốt nhất cũng không mua nổi.
Tần Dương khẽ cười, vỗ vỗ vai Hà Thiên Phong, an ủi:
- Không có tiền quả thực có rất nhiều điều không thể làm được, nhưng tiền không phải vạn năng, khiến bản thân sống tốt là được rồi, hà tất phải để tâm nhiều như vậy. Trên thế giới rộng lớn này luôn tồn tại những người kém hơn cậu và cả những người giỏi hơn cậu rất nhiều.
Hà Thiên Phong ha ha cười:
- Đúng vậy, tôi cảm thấy hiện giờ mình sống rất tốt, nên hoàn toàn không có chút oán trách nào. Hơn nữa thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng. Cho dù bọn họ chấp nhận cho tôi gia nhập, phỏng chừng tôi cũng chỉ là chân tạp vụ chạy theo sau lưng họ. Loại đãi ngộ này, tôi cần gì phải vậy, tự do tự tại chẳng tốt hơn sao?.
Tần Dương giơ ngón cái về phía Hà Thiên Phong.
- Có chí khí, vì câu này của cậu, trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm.
Mắt Hà Thiên Phong sáng lên, đang định nói gì đó thì bị Tần Dương trực tiếp dội một gáo nước lạnh.
- Đừng nghĩ nhiều, nhiều nhất cũng chỉ mấy món xào trong nhà hàng thôi.
Lời muốn nói lập tức bị nghẹn trong cổ họng, Hà Thiên Phong hi hi cười.
- Được thôi, vậy tôi muốn một đĩa cật xào, tôi thích món đó!
Lâm Trúc bên cạnh chen vào một câu mờ ám.
- Ăn gì bổ nấy, cậu bồi bổ xong có chỗ dùng đến không?
Mặt Hà Thiên Phong nhất thời ửng đỏ, vội xua tay, dáng vẻ tự tin.
- Cậu yên tâm, tôi đây gọi là phòng bị trước tai họa, tôi đảm bảo với các cậu không đến nửa tháng, tôi chắc chắn sẽ có được Du Du. Đến lúc đó mấy cậu không cần ngưỡng mộ đâu!
Tần Dương khẽ cười, hạ đòn chí mạng.
- Vậy còn Hàn Thanh Thanh, không phải cậu muốn theo đuổi Hàn Thanh Thanh à?
Nét mặt Hà Thiên Phong lập tức cứng lại, hơi ảo não.
- Phải, chuyện này vẫn còn là một vấn đề. Thôi bỏ đi, hay không tán đổ Du Du nữa, theo đuổi Hàn Thanh Thanh trước. Nếu như có được cô bạn gái là nữ thần như vậy tôi sẽ lập tức tu thân dưỡng tính, chỉ có mình cô ấy thôi. Thân thể này, linh hồn này của tôi đều thuộc về cô ấy!
- Buồn nôn, cậu ấy hả, ha ha, tôi không tin!
- Tôi cũng không tin
- Không tin!
Ba người Tần Dương lập tức cười lớn. Hà Thiên Phong cũng không giận, cười nói"
- Chúng ta vừa đi vừa xem. Đi thôi, đừng nhìn nữa, đi ăn trước, ăn no rồi từ từ xem. Tôi sắp chết đói rồi!
- Được, đi thôi!
Bốn người đi thẳng lên tầng hai căng-tin. Tầng một là kiểu căng-tin phổ thông, là nơi dùng một cái khay lớn dựng thức ăn. Tầng hai bày biện từng gian hàng, xếp thành một hình vuông lớn, bày bán các loại mì, cơm chiên, rau xào, ở trong cùng ngăn thành một gian lớn, là một nhà hàng, tốt hơn nhiều so với những gian hàng bên ngoài. Đương nhiên, giá cả cũng không đắt hơn là bao.
Tần Dương dẫn ba người đi vào trong nhà hàng. Hà Thiên Phong kéo tay Tần Dương, cười nói.
- Lão đại, thật ra ăn mấy món xào ở bên ngoài cũng được, không cần thiết phải vào trong...
Tần Dương biết Hà Thiên Phong sợ hắn tốn kém, cười nói.
- Yên tâm đi, không ăn đến nỗi khiến tôi sạt nghiệp được đâu.
Hà Thiên Phong vừa nghe Tần Dương nói vậy lập tức không khách sáo nữa.
- Vậy được. Hôm nay làm thịt cậu. Ai bảo cậu là lão đại. Lão đại mời cơm không phải là chuyện đương nhiên sao?
Tôn Hiểu Đông hiếu kỳ hỏi:
- Lão đại, nhà cậu làm gì vậy, chưa nghe cậu nhắc đến bao giờ?
Hà Thiên Phong cũng tò mỏ hỏi.
- Đúng vậy, lão đại, tôi phát hiện cậu kín miệng như cóc vậy, chọc vào mới nhảy lên, không hỏi cậu thì cậu không nói.
Tần Dương thuận miệng đáp.
- Bố tôi là công chức, mẹ tôi buôn bán nhỏ, gia cảnh cũng tạm được.
Hà Thiên Phong làm ra vẻ kinh nghiệm phong phú, tặc lưỡi nói.
- Theo như những gì tôi biết về Lão Đại, lời này của cậu ấy thật thì ít mà giả thì nhiều.
Tần Dương đi đến chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống, cười nói.
- Cậu cho rằng mình là Sherlock Holmes à? Mau ngồi xuống gọi món đi.
Tất cả đều cười, sau đó ngồi vào vị trí. Sau khi hỏi ý mọi người, Tần Dương gọi ba món mặn một món chay và một bát canh. Nhân viên phục vụ mới mang lên món đầu tiên, cả bọn đã cầm sẵn đũa chuẩn bị ăn thì xuất hiện hai cô gái sánh vai nhau bước vào.
Tôn Hiểu Đông ngồi đối diện cửa, vừa hay trông thấy hai cô gái nọ, ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó cúi đầu nói nhỏ.
- Hàn Thanh Thanh đến rồi!
Hà Thiên Phong đang chuẩn bị gắp, nghe thấy vậy thu đũa về ngay tắp lự, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Hàn Thanh Thanh cùng một cô bạn khác cùng lớp khá xinh xắn, nhưng đứng cạnh Hàn Thanh Thanh vẫn hơi kém sắc.
Hà Thiên Phong chớp mắt nhìn Tần Dương.
- Lão Đại, tôi sang đó mời họ ăn cùng với chúng ta, cậu chịu tốn kém chút được không?
Tần Dương cười mỉm.
- Được, cậu đi đi.
Hà Thiên Phong kéo áo thun trên người, nở nụ cười đẹp trai tiêu chuẩn, hạ đũa xuống, sau đó xoay người tiến về phía hai cô gái kia.
- Hàn Thanh Thanh, trùng hợp vậy?