Chương 2 - Thiên tài ngày xưa

Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Biệt Nhượng Ngã Thông Tiêu 14-04-2024 12:15:01

- Thiên Nguyên thành. Thủ đô Thiên Nguyên hoàng triều, thế gia san sát, tông môn xen kẽ. Diệp gia là một trong bốn gia tộc lớn ở Thiên Nguyên thành, cực kì cường thịnh. "Hôm nay chính là ngày Diệp gia khảo thí thực lực đúng không?" "Đúng vậy, chắc Diệp Thu Bạch kia cũng muốn tham gia à?" "Diệp Thu Bạch này cũng rất tội nghiệp, lúc trước vô tình tiến vào cấm địa truyền thừa của Kiếm Thánh, bị vô thượng kiếm khí công kích, tuy rằng nhặt về một cái mạng nhưng đã mất hết tu vi, kinh mạch bị hủy, thiên phú cũng hạ xuống ngàn trượng." "Diệp Thu Bạch nha, thiên tài đệ nhất Thiên Nguyên thành trước kia, bây giờ lại lưu lạc tới tình trạng này, thật sự khiến người ta thổn thức." "Đúng vậy. . . Tính cách Diệp Thu Bạch quá mức ngay thẳng, lúc trước đắc tội không ít quyền quý, bây giờ mất hết tu vi, Diệp gia cũng từ bỏ hắn, không biết sau lần khảo nghiệm này thì Diệp Thu Bạch còn có thể chịu nổi hay không. . .". . . Diệp gia. Trước từ đường. Rất nhiều người vây quanh bên dưới một đài cao. Trên đài cao có một khối Thông Thiên thạch có thể kiểm tra thiên phú. "Kế tiếp, Diệp Thu Bạch!" Trong một góc, Diệp Thu Bạch ôm một thanh kiếm yên lặng đứng dậy, chậm rãi đi về phía Thông Thiên thạch. Những người chung quanh nhìn Diệp Thu Bạch, có người thở dài tiếc hận, cũng có người tỏ vẻ châm chọc. Một người lúc trước đứng ở vị trí cao bao nhiêu, vậy thì. . . Khi hắn rơi xuống đài, sẽ thê thảm bấy nhiêu. Trên đài cao có ba người ngồi, cầm đầu chính là gia chủ Diệp gia Diệp Kình, cũng là phụ thân của Diệp Thu Bạch. Nhìn thấy Diệp Thu Bạch ôm kiếm không nói gì, Diệp Kình khẽ thở dài, vì sao vận mệnh nhi tử này long đong như thế? Bên cạnh Diệp Kình có một nữ tử mặc quần áo hoa lệ, sắc mặt lạnh nhạt nhìn cảnh này. Đi tới trước Thông Thiên thạch. Trưởng lão đứng cạnh lạnh mặt nói: "Diệp Thu Bạch, đặt tay lên Thông Thiên thạch." Diệp Thu Bạch nhìn tên trưởng lão đã từng tươi cười khi thấy hắn trước kia một chút, sau đó ngẩng đầu về phía trên, ánh mắt rơi vào người nữ tử lạnh nhạt kia, có chút giật mình. Khi còn bé, hai người là thanh mai trúc mã. Cùng nhau tu luyện, cùng nhau tầm bảo, cùng nhau ăn cơm. Sau khi lớn lên, bởi vì môn đăng hộ đối mà hai nhà trực tiếp đính hôn. Bây giờ mình mất hết tu vi, hôn ước coi như không có, hôn thư bị hủy. Tiểu nữ hài trước kia bây giờ cũng trở nên lạ lẫm như thế. Thu hồi ánh mắt, đặt tay lên Thông Thiên thạch. Thông Thiên thạch nhanh chóng phát ra một tia sáng nhạt. Trưởng lão thấy cảnh này, cười lạnh thông báo: "Diệp Thu Bạch, Luyện Khí tam trọng, thiên phú hạ đẳng." "Quả nhiên, bản thân Diệp Thu Bạch cũng biết rõ ràng, cớ gì đến đây để xấu mặt?" "Có lẽ là quen làm thiên tài rồi, không cam tâm biến thành phàm nhân nên thử lại lần nữa." "Trước kia Diệp Thu Bạch đắc tội nhiều người như vậy, sợ là sau này không sống yên lành." "Bất kể như thế nào, từ đây Diệp gia. . . Không, toàn bộ Thiên Nguyên thành sẽ không có chỗ cho Diệp Thu Bạch." Diệp Kình nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Nữ tử kia như đã sớm biết kết quả, cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi. Nàng tới đây chỉ vì xác nhận xem có phải Diệp Thu Bạch thật sự mất hết tu vi hay không mà thôi. Diệp Thu Bạch nghe tiếng trào phúng xung quanh, không khỏi cười thảm một tiếng. Đúng vậy. Mình đã không còn chỗ trong Diệp gia. Diệp gia là một trong bốn gia tộc lớn ở Thiên Nguyên hoàng triều, chính là thế gia đỉnh cấp. Làm sao lại chấp nhận một phế vật mất hết tu vi đây? Chuyện này truyền ra cũng là sự sỉ nhục! Nhìn thanh kiếm trong ngực rồi liếc mắt nhìn bóng lưng nữ tử rời đi. Dường như nghĩ thông suốt điều gì đó, Điệp Bạch Thu bỗng cao giọng nói: "Phụ thân, hôm nay ta sẽ rời Diệp gia, du lịch một mình, mong rằng phụ thân đồng ý!" Lưu lại Diệp gia cũng sẽ chịu nhục nhã. Còn sẽ tăng thêm phiền phức cho phụ thân, như vậy còn không bằng một mình ra ngoài xông pha, có lẽ còn có thể gặp được kỳ ngộ? Tất nhiên Diệp Kình cũng đoán được suy nghĩ của Diệp Thu Bạch, đành thở dài nói: "Ngươi. . . Đã nghĩ kỹ chưa?" Ánh mắt Diệp Thu Bạch trở nên kiên định, gật đầu nhẹ, cũng chỉ có ra ngoài tìm kiếm cơ duyên mới có cơ hội khôi phục tu vi! Mặc dù khả năng cực kì nhỏ, gần như không có khả năng. . . Thấy thế, Diệp Kình đành phải gật đầu, thân là gia chủ, thay vì để cho nhi tử lưu lại Diệp gia chịu nhục nhã, không bằng để hắn đi xông xáo một lần. Huống hồ những trưởng lão kia có thể cho phép Diệp Thu Bạch đã mất hết tu vi lưu lại Diệp gia sao? Diệp Thu Bạch cung kính hành lễ, sau đó xoay người rời đi. . . . Sau khi ra khỏi Thiên Nguyên thành, Diệp Thu Bạch tiến vào một mảnh rừng rậm. Trong rừng, Diệp Thu Bạch đột nhiên dừng bước nhìn ba người áo đen trước mắt, có lẽ đã sớm đoán được, hắn lạnh nhạt cười nói: "Theo ta lâu như vậy rồi, rốt cục không nhịn được sao?" Thù hận kết xuống lúc trước, bây giờ bắt đầu bộc phát. Một người áo đen cười nói: "Diệp Thu Bạch, sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm như thế?" Diệp Thu Bạch cười đáp: "Coi như thời gian có thể quay lại thì ta cũng vẫn làm như vậy." Thời điểm nói nói chuyện, tay Diệp Thu Bạch đã cầm lấy một khối ngọc bội. Hắn biết sẽ có người tới truy sát nên hắn sẽ không đần độn mà không chuẩn bị gì cả! "Ta thật sự muốn hỏi một chút, đến cùng là ai không kịp chờ đợi, lại muốn nhanh chóng diệt trừ ta thế này." Vừa ra khỏi Thiên Nguyên thành liền có sát thủ theo sau, mặc dù hắn đã không còn địa vị như ngày xưa nhưng chung quy là nhi tử của gia chủ Diệp gia. Có thể thấy được đối phương thù hận mình đến cỡ nào. Nam tử áo đen cười lạnh một tiếng,"Ngươi biết thì có thể làm thế nào, dù sao ngươi cũng không có cơ hội báo thù. Huống hồ mấy năm nay ngươi đắc tội nhiều người như vậy, hỏi chuyện này có ý nghĩa gì chứ?" "Cũng không nhất định. . ." Diệp Thu Bạch nắm thật chặt ngọc bội trong tay. Đây là đồ vật duy nhất mà hắn mang ra từ nơi có truyền thừa Kiếm Thánh, bên trong có một bộ trận pháp, một khi phóng thích thì ba người này không có khả năng ngăn cản được. Nhưng với thực lực bây giờ của hắn, e là bản thân cũng không cách nào chịu đựng được trận pháp phản phệ, hiện tại đã không có lựa chọn nào khác. "Đã như vậy. . ." Người cầm đầu giơ kiếm chém về phía Diệp Thu Bạch! Kiếm mang lấp lóe, muốn quét sạch Diệp Thu Bạch! Đối phương căn bản không muốn nương tay nên dùng toàn lực, muốn một kích tất sát! Lòng Diệp Thu Bạch siết chặt, đang chuẩn bị ném ngọc bội ra thì phía trước bỗng có một người áo xanh xuất hiện. Một ngón tay nhô ra, kiếm kia liền chạm với đầu ngón tay người áo xanh, không cách nào tiến thêm! Kiếm mang trảm vào ngón tay, như trâu đất xuống biển, không chút động tĩnh! "Cũng không thể để các ngươi giết hắn nha, hắn chết thì ta đi đâu tìm đồ đệ đây?" "Ngươi là ai?" Người áo đen giật mình, lập tức rút kiếm lui lại! "Ta?" Nam tử áo xanh lắc đầu, đầu ngón tay liên tục điểm tới. Trên trán hai trong ba người lập tức xuất hiện một lỗ máu. Người còn lại đứng sững sờ tại chỗ. Nam tử áo xanh nhìn Diệp Thu Bạch đứng phía sau, cười nói: "Còn lại một người, ngươi có muốn hỏi xem là ai muốn giết ngươi không?"