Ôn Nguyễn ngớ người trong tích tắc, sau đó hoàn hồn tìm người theo âm thanh.
Ánh mắt Phó Tri Hoán thoáng qua ý cười. Tuy chỉ có mấy chữ nhưng thốt ra từ miệng anh lại mang đến ẩn ý sâu xa khó tả.
"Sao anh lại ở đây?" Ôn Nguyễn hỏi.
Phó Tri Hoán nâng tay chỉ ra xe mình ở sau lưng, nhàn nhạt nói: "Đến đón cô về."
Đón cô về.
Một câu nói thành công làm tim Ôn Nguyễn đập thình thịch như nai con chạy loạn.
Nghe cứ như quan hệ của bọn cô rất thân thiết ấy.
Bốn bỏ lên năm, thì khác nào đang chứng tỏ anh và cô là người yêu đâu.
Ôn Nguyễn tự dưng nhớ tới câu hỏi ban nãy của Phó Tri Hoán, đáp: "Em với thầy Tần đây quen nhau từ trước, hồi đại học anh ấy là đàn anh khóa trên của em."
Nói đến đây, cô ngừng lại, quay lại nhìn Tần Tử Nhiên cười: "Cơ mà ban đầu suýt chút nữa em đã không nhận ra."
"Anh đây chịu tổn thương sâu sắc rồi." Tuy là nói thế nhưng giọng điệu Tần Tử Nhiên không có vẻ gì là để bụng chuyện đó.
Anh cười cười gãi đầu, nhớ lại một vài kỷ niệm thời đại học: "Lúc ấy có nhiều đàn em muốn thông qua anh lấy số của em lắm đấy. Nhưng anh chẳng cho ai hết."
"?"
Ôn Nguyễn: "Anh cũng kiêu ngạo thật. Chả trách hồi ấy vận đào hoa của em lại kém."
Nhìn gương mặt cười tươi rạng rỡ của Ôn Nguyễn, chẳng hiểu sao Phó Tri Hoán thấy hơi bực.
Hai người họ trò chuyện với nhau rất vui, tựa như một đôi chim sẻ đang ríu rít trước mặt Phó Tri Hoán, thậm chí còn không coi ai ra gì bắt đầu vỗ cánh.
Anh cau mày, toàn thân tản ra sự thiếu kiên nhẫn.
Ôn Nguyễn quen ai, học cùng trường với ai thật sự chẳng liên quan tí tẹo nào tới anh, nhưng lạ là đáy lòng anh như có ngọn lửa bị nhóm lên, thiêu đốt mọi thứ, làm lòng người phiền muộn.
Phiền thật.
Giang Tử Trầm đứng cạnh đó, đảo mắt liên tục quan sát ba người, sau đấy dường như có nút thắt nào đó trong lòng cậu bé được gỡ rối, hai mắt lập tức sáng bừng.
A!
Hóa ra là thế!
Quả nhiên người trưởng thành tâm tư phức tạp!
Tần Tử Nhiên là người phản ứng lại trước, mỉm cười vươn tay về phía Phó Tri Hoán: "Ngài Phó, đã lâu không gặp, anh tới đây để đón Giang Tử Trầm đúng không?"
Thật ra, Tần Tử Nhiên và Phó Tri Hoán đã gặp nhau vài lần. Do cha Giang Tử Trầm thường xuyên phải đi công tác nên rất nhiều lần anh bắt gặp người đàn ông này lại Porsche hấp dẫn sự chú ý của người khác đến đón đứa trẻ này về.
Thân là một người thầy giáo, bận tâm đến việc ảnh hưởng giáo dục con trẻ, Tần Tử Nhiên đã từng uyển chuyển kiến nghị anh không nên lái con xe quá đắt đỏ đến đón trẻ, miễn cho trẻ nảy sinh lòng ham hư vinh, thích đua đòi.
Phó Tri Hoán tỏ vẻ đã hiểu. Hôm sau anh mượn ngay đồng nghiệp chiếc xe dán đầy hình các nhân vật hoạt hình trên thân xe lái đến, một màu hồng phấn bao bọc cả xe.
Nó thành công khiến cổng trường chật ních người, trẻ con bu lại ngắm chiếc xe bắt mắt ấy.
Ngay hôm đó, Tần Tử Nhiên đã nói: "Anh vẫn nên đổi về lái Porsche đi."
Và giờ phút này, Phó Tri Hoán cụp mắt nhìn cánh tay Tần Tử Nhiên đang giơ ra, cười nhẹ nắm lấy.
Cơ thể anh hơi đổ về phía trước, ngẩng đầu nhếch môi nói: "Cảm ơn sự quan tâm của thầy Tần."
Tần Tử Nhiên: "Cảm ơn gì chứ, đó là việc tôi nên làm."
Tuy câu nói ấy là một lời khách sáo thông thường nhưng sao nghe cứ có cảm giác mình đang bị đe dọa nhỉ?
Còn Ôn Nguyễn thì hồn nhiên không phát hiện ra bầu không khí đượm mùi thuốc súng. Cô nắm lấy tay Giang Tử Trầm đi tới bên cạnh Phó Tri Hoán, thuận miệng hỏi: "Anh xong việc sớm thế?"
"Ừm, hoàn thành nhanh hơn dự tính."
Phó Tri Hoán lúc này mới buông tay, đứng thẳng lưng, sắc mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.
Tần Tử Nhiên lén lút xoa nhẹ phần mu bàn tay tê tê của mình, ngẩng đầu thấy Ôn Nguyễn sắp đi, vội nói: "Ấy, đừng quên chuyện đó đấy nhé."
"Yên tâm đi."
Ôn Nguyễn cười: "Mấy ngày nữa gặp."
Mấy ngày nữa?
Gặp?
Ánh mắt Phó Tri Hoán sa sầm, im lặng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tần Tử Nhiên.
Tần Tử Nhiên bất ngờ đụng phải đôi mắt lạnh băng dọa người kia, sống lưng lạnh toát... Sao anh cứ có cảm giác mình bị đe dọa nhỉ?
Ôn Nguyễn mải tìm xem xe đỗ chỗ nào, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt Phó Tri Hoán.
Nhưng Giang Tử Trầm đứng bên cạnh đã thu mọi hành động của anh vào trong mắt. Cậu lưng đeo cặp sách, cứ thế nhìn cảm xúc biến hóa trên gương mặt anh không chớp mắt.
Òa òa!
Hóa ra đây là chiến tranh giữa người trưởng thành với nhau!
Có điều, ngay lúc Giang Tử Trầm đang bừng bừng khí thế hóng hớt, Phó Tri Hoán lại cụp mắt nhìn cậu.
Phó Tri Hoán nhướng mày: "Xem vui không?"
Giang Tử Trầm lập tức nghiêm mặt, ngoan ngoãn mở miệng chào: "Chú Phó Tri Hoán, buổi chiều vui vẻ ạ."
Ôn Nguyễn quay đầu đúng lúc nghe thấy câu cậu chào.
Bức bối cô nhẫn nhịn cả chiều nay trong chốc lát bỗng hóa thành mây khói.
Dù anh có đẹp thì vẫn bị trẻ con gọi là chú thôi.
Nhưng Phó Tri Hoán chẳng có phản ứng quá lớn. Anh yên lặng mắt đối mắt với Giang Tử Trầm một lúc rồi ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu.
Tuy giọng điệu mang chút ý cười nhưng từng chữ từng chữ lại tỏ ý nhấn mạnh: "Gọi anh đi, sau đó anh đưa em về."
Nghe thì là một câu rất bình thường, cơ mà Ôn Nguyễn vẫn cảm nhận được sức uy hiếp trong đó.
Quả nhiên, không chờ Giang Tử Trầm kịp nói, Phó Tri Hoán đã bồi thêm câu: "Nếu không, em có thể chạy theo xe về."
Uy hiếp trắng trợn.
Giang Tử Trầm sợ rụt cổ: "Dạ anh Phó..."
Sau đó chân nhanh như chớp nhảy tót lên xe.
Quá đáng thế?
Anh dám hung dữ với cả trẻ con à?
Ôn Nguyễn bước đến gần Phó Tri Hoán, hai tay chống hông tỏ ý bất bình: "Anh quá đáng thật đấy, đến cả trẻ con cũng uy hiếp."
"Trẻ con?"
Phó Tri Hoán đứng thẳng dậy, liếc Ôn Nguyễn một cái, cười nói: "Tí nữa cô sẽ thấy hối hận khi nói chuyện với nó."
*
Xe nổ máy.
Tầm này đúng giờ cao điểm, lại thêm trường mới họp phụ huynh xong nên con đường vốn chật lại càng tắc hơn.
Nhưng xe chưa đi được bao xa, Giang Tử Trầm ngồi phía sau sực nhớ ra một chuyện: "Chú Phó, dừng xe đi chú! Cháu quên không mua quyển bài tập thầy dặn rồi."
Phó Tri Hoán đáp lời, quẹo xe đỗ bên lề.
"Có cần chị đi cùng em không?" Ôn Nguyễn hỏi.
"Không cần đâu cô Ôn, hiệu sách ngay gần đây, cháu tự đi được."
Giang Tử Trầm dứt câu đã mở cửa xe, nhảy xuống rồi nhanh như chớp chạy mất.
"?"
Nét tươi cười trên mặt cô bay sạch.
Phó Tri Hoán cười nhẹ, nói: "Đặc sắc thật."
Ôn Nguyễn: "Im đi."
Cô chết lặng rồi.
Hôm nay do nghe được gọi "cô" quá nhiều mà Ôn Nguyễn đã có thể bình thản tiếp nhận xưng hô ấy.
Cô yên lặng được một lát lại quay sang hỏi Phó Tri Hoán: "Hôm nay em đã tự đánh vỡ kỷ lục nhận được những lời gọi cô nhiều nhất trong cuộc đời. Nhưng em vẫn còn thắc mắc, tính cách của Simon ác liệt như thế là do đâu mà thành vậy?"
Phó Tri Hoán tựa lưng vào ghế, tay phải nắm vô lăng đánh nhịp: "Thằng bé cố ý."
"Cố ý?"
"Ừm." Phó Tri Hoán ngoái đầu nhìn thân hình nhỏ bé đứng trước hiệu sách, mở miệng nói bằng chất giọng trầm khàn: "Từ bé Simon đã ít được ở bên cạnh người thân, thường xuyên phải chuyển nhà và chuyển trường theo cha, không có bạn bè thân thiết gì."
"Thằng bé vì muốn được chú ý, muốn người khác có ấn tượng sâu về mình nên mới cố tình gọi thế."
Giang Tử Trầm luôn có suy nghĩ người như mình có tồn tại hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.
Rất nhiều họ hàng ghét bỏ cậu bé, bạn bè thì chẳng có ai thân thiết, thường xuyên được gửi nuôi ở nhiều gia đình khác nhau thành ra lúc nào cũng chỉ biết lủi thủi một mình.
Vậy nên cậu bé mới dùng phương thức ấy để gây sự chú ý.
Sau khi thông suốt mọi chuyện, Ôn Nguyễn chợt thấy hơi buồn.
Nhưng không đợi tình mẫu tử trong cô đơm bông kết trái, Phó Tri Hoán đã lên tiếng cảnh tỉnh...
"Có điều tôi vẫn phải nhắc cô, đừng có vì thấy hoàn cảnh thằng bé như thế mà sinh lòng đồng cảm."
Anh chậm rãi nói: "Thằng bé khôn khéo hơn tưởng tượng của cô nhiều."
Ôn Nguyễn không tin: "Anh đang trả thù thằng bé vì nó gọi anh là chú đấy à?"
Phó Tri Hoán: "..."
Trong lúc hai người nói chuyện, Giang Tử Trầm cũng đã mua sách xong, ngoan ngoãn trèo lên băng ghế sau, bỏ cặp sách đặt trên đầu gối: "Cháu mua xong rồi, cảm ơn cô chú đã chờ cháu ạ."
Lễ phép thật!
Chắc chắn Phó Tri Hoán ghim thù đứa trẻ đáng yêu này vì thằng bé gọi anh là chú!
"Muốn ăn gì?"
Phó Tri Hoán lần nữa thắt đai an toàn, nổ máy: "Ăn tối xong chú sẽ đưa cháu đến lớp Judo."
Hôm nay là thứ sáu, tan học xong Giang Tử Trầm phải tới lớp Judo.
Nghe vậy, hai mắt cậu sáng rực: "Cháu muốn ăn pizza!"
"Không được." Phó Tri Hoán từ chối thẳng thừng: "Gần đây cháu ăn nhiều đồ ăn nhanh lắm rồi."
Giang Tử Trầm vừa nghe, cả người héo rũ như quả cà tím. Cậu quay đầu, đáng thương nhìn Ôn Nguyễn, như thể muốn dùng ánh mắt ấy làm cô động lòng.
Ôn Nguyễn cũng từ chối: "Chị cảm thấy anh Phó của em nói đúng lắm. Trẻ nhỏ như em nên ít ăn đồ ăn nhanh thôi."
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào im lặng, trong xe chỉ còn tiếng điều hòa hoạt động hết công suất.
Giang Tử Trầm nhìn cô chằm chằm một lúc rồi thu lại biểu cảm đáng thương, bình tĩnh lôi từ trong cặp sách ra một bức tranh.
Lòng Ôn Nguyễn tức khắc dấy lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay giây sau trong đống tranh bạn học Giang Tử Trầm lôi ra có tờ...
Trên đó rõ ràng là bức tranh xấu xí Ôn Nguyễn vẽ ở trong lớp.
Tiếp đó, Giang Tử Trầm ngẩng đầu nhìn người ngồi bên ghế lái, thong thả hít sâu một hơi, làm bộ như chuẩn bị mở miệng...
"Khoan đã!"
Ôn Nguyễn luống cuống nhào sang muốn che quyển sách đi: "Em nghĩ trẻ nhỏ muốn ăn gì thì cứ cho nó ăn cái đó đi! Sao chúng ta lại đi cướp niềm vui của trẻ con chứ!"
Phó Tri Hoán ngước mắt, nhìn từ kính chiếu hậu liếc Ôn Nguyễn ngồi ở ghế sau, nhíu mày: "Cô nói gì?"
Giang Tử Trầm ung dung thu tranh về, tròn mắt nhìn Ôn Nguyễn chăm chú.
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, cắn răng nghiến lợi nói: "Em bảo, chúng ta đưa Simon đi ăn pizza đi. Chúng ta phải để trẻ nhỏ cảm nhận được sự hạnh phúc chứ không phải ép buộc."
"Aiz."
Phó Tri Hoán tự dưng thấy đau đầu, đưa tay tự nhéo ấn đường mình, nhân lúc chờ đèn đỏ mà quay lại nhìn một lớn một nhỏ ngồi ở băng ghế sau.
"Ôn Nguyễn?"
Chất giọng khàn khàn như đang dò hỏi.
Ôn Nguyễn chắp tay trước ngực, nhẹ giọng lầm bầm: "Làm ơn làm ơn, chỉ lần này thôi."
"Được."
Có lẽ vì ánh mắt năn nỉ của Ôn Nguyễn quá mức tha thiết, Phó Tri Hoán nuốt hết những lời định nói, yết hầu trượt xuống, lặng đi mất mấy giây mới nói: "Chỉ lần này thôi đấy."
Hai mắt Giang Tử Trầm như phát sáng, theo đó còn ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị! Chị tốt bụng thật đấy!"
Ôn Nguyễn oán hận nhìn cậu.
Bây giờ biết gọi chị rồi hả?
Phó Tri Hoán nói đúng.
Đứa trẻ này không phải khôn khéo bình thường.