Các bạn học trong lớp thay phiên nhau trả lời câu hỏi rất thuận lợi, nhưng duy chỉ có đến chỗ Sở Thiên Lê là khựng lại, tất nhiên cũng khiến cô thu hút những ánh mắt lạ thường của mọi người.
Hạ Thời Sâm thấy vậy thì nhíu mày lại.
Giáo viên nước ngoài dùng tiếng Anh để trao đổi với Sở Thiên Lê, ông ấy hòa ái động viên cô thử xem, biểu thị câu hỏi này rất đơn giản.
Đàm Mộ Tinh lén lút liếc nhìn cô một cái, cậu viết đáp án lên tờ giấy, âm thầm đưa tới bên tay cô, thế nhưng cô cũng không hề cúi đầu nhìn nó.
Sở Thiên Lê: "Sorry."
Giáo viên nước ngoài lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhưng ông ấy cũng không tiếp tục cưỡng ép mà quay người đi tìm những học sinh khác giải đề.
"Không phải chứ, cái đề này thật sự là không khó..." Có người nhỏ giọng lẩm bẩm, giáo viên nước ngoài nể mặt học sinh mới, nhưng đến cả đề đơn giản như vậy cô cũng không trả lời được.
"Thế này cũng kém Hạ Thời Sâm quá nhiều rồi."
Hạ Thời Sâm là một nhân vật truyền kỳ trong lớp, ai mà ngờ Sở Thiên Lê lại hoàn toàn tương phản với cậu ấy.
Vốn dĩ mọi người không chú ý tới sự khác thường của Sở Thiên Lê, bây giờ lại nhớ ra hoàn cảnh cô lớn lên có sự chênh lệch, có lẽ cô không được tiếp thu bài giảng thuần tiếng Anh, đoán chừng là đến cả đề mục cũng không hiểu, chẳng trách lại chỉ mãi lặp lại từ "Sorry".
Có khả năng tiếng Anh của cô cũng không tốt, nghe nói lúc trước ở trong thôn quê, đến cả chữ lạ một chút cũng không biết.
Trí tưởng tượng của loài người luôn rất khoa trương, Sở Thiên Lê sắp bị nghĩ thành mù chữ đến nơi rồi.
Trong giờ học, Đàm Mộ Tinh dè dặt dò hỏi: "Lúc trước cậu chưa từng học hả?"
Cậu lo sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của Sở Thiên Lê, nghe nói lúc trước điều kiện cuộc sống của cô rất bình thường, nói không chừng còn chưa được tiếp xúc với tài nguyên giáo dục ưu tú.
Sở Thiên Lê xấu hổ: "Thật xin lỗi, là tớ làm xấu mặt thôn của chúng ta, học sinh cấp ba trong thôn đều giỏi hơn tớ."
Đây là lần mà thôn bọn họ bị bôi đen thảm nhất, chủ yếu đúng thật là cô giả làm học sinh cấp ba, lúc trước ở trường học không chăm chỉ nghe giảng, bây giờ trở về nhà họ Hạ lại làm mất mặt thôn.
Đúng như dự đoán, Hạ Thời Sâm cũng có điều lo ngại như vậy, cậu ấy cau chặt mày đi tới mở miệng nói: "Có phải em nghe tiếng Anh không hiểu không?"
Dường như cậu ấy nhớ tới Sở Thiên Lê đã từng đi học ở trong thôn, đến cả một bước quá trình cũng không giải được, chắc hẳn là nghe đề không hiểu.
Sắc mặt của Sở Thiên Lê ngây ra: "Không, em nghe hiểu."
Hạ Thời Sâm thấy cô cứng miệng, cậu ấy có chút không kiên nhẫn, lời nói thấm thía: "Nghe không hiểu cũng không mất mặt, em có thể đổi thành lớp tiếng Trung, đừng có vì sĩ diện mà phải chịu khổ."
Hạ Thời Sâm sợ cô da mặt mỏng, không muốn bị người xung quanh cười nhạo, cứ khăng khăng học lớp tiếng Anh. Học được kiến thức mới là quan trọng nhất, ánh mắt của người ngoài căn bản không là gì hết.
Sở Thiên Lê giọng nói thành khẩn: "Em nghe hiểu được..."
Hạ Thời Sâm nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ không vui, cậu ấy đã nhận định rằng cô là con vịt chết còn mạnh miệng, cô không muốn bị cười nhạo vì đổi lớp, chỉ vì bảo toàn lòng tự tôn yếu ớt của mình.
Hạ Thời Sâm: "Nói bậy..." Em chính là vì mặt mũi mà cố gắng chống đỡ.