Chương 17: Dược thủy trị liệu sinh mệnh.

Quốc Vương Vạn Tuế

Loạn Thế Cuồng Đao 20-02-2023 20:27:10

"Bà mẹ nó, phát tài, thật sự là trang bị hoàng kim!" Tôn Phi ánh mắt muốn nở hoa, không thể chờ đợi nhặt ngay hai kiện trang bị hoàng kim vào trong tay. Đang muốn quan sát tỉ mỉ thì ngay lúc này âm thanh thần bí và lạnh như băng kia lại xuất hiện trong đầu hắn. "Giới hạn thời gian chơi trong ngày đã hết, mời người chơi chuẩn bị lưu trữ tư liệu tiến độ trò chơi." Rốt cuộc đã tới, thế nhưng lần này thanh âm thần bí lạnh lùng này lại không giống như quỷ đòi mạng tiến hành ba giây đếm ngược mà là để đầy đủ thời gian cho Tôn Phi phản ứng. "Đợi ngươi đã rồi đấy!" Tôn Phi trong lòng căng thẳng. Đúng vậy, cho dù trong quá trình giết quái hắn cực kỳ chăm chú, không dám phân tâm. Nhưng là trong kế hoạch của hắn, xác thực là đã chờ đợi âm thanh này vang lên từ lâu rồi. Hắn sợ bỏ qua mất cơ hôi, vội vàng hương lên bầu trời hô to: "Chờ một chút, chờ một chút. Ta có chuyện muốn hỏi, ta muốn quy đổi một ít "dược thủy trị liệu sinh mệnh", hy vọng có thể mang tới thế giới của ta, ngươi hiểu ý ta chứ? Nói cho ta biết, ta phải trả giá như thế nào?" Cùn luc đó, Tôn Phi tập trung tinh lực, trong đầu cố gắng liên lạc với thanh âm thần bí kia, nhưng mà dường như nó cũng không có trả lời lập tức. Kế tiếp là khoảng thời gian trầm lặng khiến cho tim người dễ đập nhanh tới mức chóng mặt. Ngắn ngủn ba bốn giây sau, đối với người khẩn trương muốn biết đáp án như Tôn Phi mà nói thì tưởng như đã trải qua ba bốn cái thế kỷ dài dằng dặc vậy. Cuối cùng tại giây thứ năm, thanh âm thần bí lạnh lùng kia lại lần nữa vang lên trong đầu hắn. "Như ngươi mong muốn "dược thủy trị liệu sinh mệnh" có giá hối đoái là ba ngàn kim tệ, hai mươi lăm phần trăm khả năng quy đổi thành công. Kim tệ được khấu trừ trực tiếp lên kim tệ đang có của người chơi, nếu kim tệ chưa đủ có thể dùng quy đổi sang vật phẩm hiện hữu, tỷ lệ quy đổi trang bị so với giá trị thực tế là 80%. Xác nhận quy đổi hay không, bắt đầu đếm ngược 10...8...5..." "Ta quy đổi, đương nhiên xác nhận quy đổi. Trước tiên hối đoái ba bình "Dược thủy trị liệu sinh mệnh" Tôn Phi mừng rỡ như điên nói. "Đinh, thông qua tính toán kim tệ chưa đủ, trang bị để quy đổi chưa đủ. Xin lựa chọn vật và số lượng quy đổi một lần nữa. Đếm ngược 4.. 3.." "Quy đổi một lọ...Một lọ "Vi hình sinh mệnh tri liệu dược thủy." Tôn Phi khẩn trương nói. "Đinh! Tính toán...Kim tệ chưa đủ, trang bị quy đổi đầy đủ, xác xuất quy đổi thành công 25%... Quy đổi thành công. Thời gian chơi cực hạn trong ngà đã hết, người chơi bị cưỡng chế đăng xuất." "Leng keng" Một thanh âm dễ nghe truyền tới, Tôn Phi hai mắt một lần nữa trở nên mơ hồ, cảnh vật xung quanh không ngừng vặn vẹo, cuối cùng biến trở thành một mảng u ám. Hắc ám một lần nữa choáng đầy khắp nơi. "Hô!" Tôn Phi hét lên một tiếng kinh hãi từ trên giường nhảy dựng lên. Hắn nhìn kĩ thấy mình quả nhiên là đã trở lại quốc vương đại điện. Lúc này "vị hôn thê" An Kỳ Lạp đang ngồi một bên giường, mở to đôi mắt màu lam hệt như hai viên bảo thạch nhìn chăm chú vào hắn. Trên khuôn mặt trắng nõn khuynh quốc khuynh thành tràn ngập vẻ lo lắng. "Á Lịch, rốt cuộc ngài đã tỉnh lại." Chứng kiến Tôn Phi tỉnh lại, An Kỳ Lạp sắc mặt u ám phúc chốc tiêu tán, giọng nói vang lên cực kỳ vui mừng mang theo chút run rẩy: "Ta thấy miệng vết thương trên vai trái ngài chảy rất nhiều máu...Đúng rồi, mới vừa rồi ngài gặp phải ác mộng sao? Lúc ngủ đều liên tục giãy giụa, trên trán đổ mồ hôi...Ta cảm thấy lo lắng ..." Tôn Phi khẽ giật mình. Từ lời nói có vẻ không ăn khớp mấy kia, hắn rõ ràng cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của nữ hài xinh đẹp trước mắt này với mình. Loại quan tâm này cũng không bởi vì hắn trong một đêm đã trở thành anh hùng của Hương Ba Thành, cũng không phải là loại tình cảm sùng bái của Bố Lỗ Khắc cùng binh lính đối với cường giả. Cái này chính là một loại tình cảm vô cùng đơn giản phát ra từ nội tâm, mặc kệ lúc trước tên kia bị cười nhạo kẻ đần, hay là hiện tại trở thành người bình thường, An Kỳ Lạp, nữ hài thử thiện lương thuần khiết như thiên sứ này đều thật lòng chiếu cố đến chính hắn. Loại quan tâm này khiến cho Tôn Phi nhảy lên một loại cảm giác kỳ diệu. Có lẽ phần quan tâm này là do chủ nhân của thân thể này vốn là Á Lịch Sơn Đại. Nhưng cho dù thế nào, Tôn Phi đối với cô gái thiện lương này cảm thấy rất có cảm tình. Cho dù hắn vốn là một tên cầm thú, bình thường ưa thích nói ba hoa, không có việc gì cũng thích thú kiếm cớ tiếp xúc, tán tỉnh với các cô nàng xinh đẹp, nhưng đó chẳng qua chỉ là hành động của mấy tên người nam nhân bình thường mà thôi. Thực tế theo bản chất bên trong mà nói, nếu đem so với truyền thống thì Tôn Phi bên ngoài còn là một tên cợt nhả, mồm miệng ba hoa, nói hưu nói vượn, vậy nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ lợi dụng tình cảm, hắn có nguyên tắc của chính mình, cực kỳ chấp nhất và cổ hủ. Thế nhưng An Kỳ Lạp thiện lương kia dễ dàng như vậy là đả động được tâm của Tôn Phi, hắn đã thực sự động tâm. Thử hỏi có một nữ hài tử nào khi biết rõ ràng rằng tương lai mình phải gã cho một kẻ ngu ngốc, còn có tâm trạng để quan tâm tên ngu ngốc này kĩ lưỡng không? Vì cái gì An Kỳ Lạp lại là vị hôn thê của Á Lịch hắn cũng không biết trong đó tròn méo ra sao, nhưng là nó cũng không thể ảnh hưởng tới quyết định của Tôn Phi trong giờ phút này. Về sau nhất định phải làm cho cô nương này được hạnh phúc, bất kể phải dùng phương thức nào đi nữa. Đương nhiên nếu nàng ta có thể gả cho mình, như vậy thì càng tốt hơn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà. "Yên tâm đi, An Kỳ Lạp, thương thế của ta đã tốt hơn rồi." Tôn Phi đồng dạng nở một nụ cười sáng lạn hướng về An Kỳ Lạp, từ trên gường bước xuống, cởi bỏ miêng ngực giáp từ bộ khôi giáp kỵ sĩ trên người, tháo bỏ giáp đệm ra. Quả nhiên vết thương trên vai trái dường như đã khỏi hăn, vết thương đã biến mất, chỉ còn lại một cái chấm màu đỏ lấm tấm. HIện tượng này quả nhiên giống với điều Tôn Phi suy đoán. Sau khi trải qua Hắc ám thế giới, thân thể của hắn cho dù trải qua tổn thương như thế nào đi nữa đều hồi phục một cách kỳ diệu. An Kỳ Lạp khuôn mặt đỏ bừng kiểm tra miệng vết thương một hồi, cuối cùng cũng yên lòng.. Thời điểm lúc Á Lịch còn là một kẻ ngu ngốc, An Kỳ Lạp lúc đối mặt hắn trong tiềm thức đều cho rằng hắn là một tiểu hài tử không hiểu chuyện, không có cảm giác gì khác. Nhưng là hiện tại, Á Lịch trong một đêm trở thành một người bình thường. An Kỳ Lạp đột nhiên phát hiên ra suy nghĩ của nàng không biết từ lúc nào đã bị thay đổi, tựa như ở vào một loại cảm giác hỗn loạn. Vừa nghĩ tới người nam nhân trước mắt này là vị hôn phu của mình, lòng của mỹ nữ như con nai, nhảy nhót hoảng sợ. An Kỳ Lạp không biết, mị nhãn xấu hổ cùng với bộ dáng kiều diễm, ướt át của nàng khiến cho Tôn Phi ngây người. Hai người đều không ai mở miệng, trong đại điện trở nên im ắng hẳn. Không khí có chút ái muội khác thường. Tôn Phi không tự chủ mà nhớ tới lúc Bạch Cư Di đi dạo thuyền hoa, phong lưu tiêu sái viết xuống một câu thơ: Biệt hữu u sầu ám hận sinh Thử thì vô thanh thắng hữu thanh Thị mãn viên xuân sắc quan bất trụ Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai? (Tạm dịch Ly biệt ưu sầu giận nhân sinh Thanh âm không tiếng thắng hữu thanh Cả vườn xuân sắc không giữ được Một cành hồng hạnh vượt ra ngoài) Ách hai câu cuối thì hắn không có nhớ chính xác lắm. Tôn phi vui thích suy nghĩ thời khắc đó không biết mỹ diệu tới mức nào. Nhưng đúng lúc này một sự tình xuất hiện đã phá hỏng cái không khí kỳ diệu này. "Loảng xoảng. Đang" Cửa đại điện bị mở ra, tiểu nha đầu Cơ Mã hấp tấp chạy tới. Nàng ta hồn nhiên không biết đã phá vỡ một việc lãng mạn như thế nào, cũng không hề chú ý tới ánh mắt như muốn giết người của Tôn Phi, vừa vào cửa đã thở phì phò kêu to: "Á Lịch bệ hạ, biện pháp của ngài là thế nào? Bì Nhĩ Tư thúc thúc sắp không xong rồi." "Thôi chết!" Tôn Phi lúc này mới nhớ tới chính sự. Hắn tìm kiếm mộ hồi tại chiếc giường lớn của mình, cuối cùng cũng tìm thấy thứ đồ vật xa xỉ mà hắn phải bỏ ra mộg động kim tệ mới lấy được: "Dược thủy trị liệu sinh mệnh" Hắc ám trò chơi phù hộ, thứ này nước thuốc thần kỳ màu đỏ tại bên trong trò chơi, chỉ cần chưa chết liền có thể tăng máu cứu người, rõ ràng để cho hắn mang được ra bên ngoài. Tôn Phi tỉ mỉ đem cái bình cầm trong tay quan sát. Thoạt nhìn thì mực nước bên trong bình cũng như bình thường, bên trong là chất lỏng màu đỏ, thoạt nhìn cùng Cocacola không sai biệt lắm, nhưng cũng không sền sệt. "Ít như vậy muốn cứu Bì Nhĩ Tư cùng với hai ba trăm thương binh, chỉ sợ là không đủ mất." Tôn Phi vừa quan sát vừa cấp tốc suy nghĩ phương pháp. "Làm sao bây giờ? Trước tiên thử xem hiệu quả thế nào.nếu như loại này nước thuốc vẫn có hiệu quả khoa trương như trong Hắc ám trò chơi thì có thể đem nó pha loãng đi một ít, đem dùng để bảo trụ tính mạng chắc là vẫn có thể được." "Còn đứng đấy làm gì, đi nhanh một chút đi." Tiểu nha đầu Cơ Mã không khỏi nói thêm gì vội vàng lôi hắn đi ra ngoài. An Kỳ Lạp rốt cục phục hồi tinh thần, lại nghe thấy Tôn Phi ngoái đầu nói với nàng: "An Kỳ Lạp, nàng giáp ta chuẩn bị hai thùng nước lớn, có lẽ sẽ phải dùng đến." "Muốn thùng nước làm gì?" Cơ Mã nghe được điều này thì cảm thấy tò mò hỏi: "Để ta trợ giúp An tỷ tỷ chuẩn bị những vật này, Á Lịch ngài mau đi xem Bì Nhĩ Tư thúc thúc như thế nào rồi đi, thúc ấy sắp không chịu nổi nữa rồi." Tôn Phi im lặng, tiêu nha đầu nghịch ngợm này lại còn vênh mặt hất hầm sai khiến hắn, đúng là bộ dạng "quốc vương tương đương cán bộ" Tôn Phi đi vào tiền viện, tại đây thương binh nằm khắp nơi, âm thanh rên rỉ vang lên không ngừng. Nhưng phần lớn bộ phận đều được chiếu cố tốt, tinh thần so với lúc bị thương ở chuồng heo trước đó đã khá hơn rất nhiều. Ngoại trừ mấy y sư, còn có một vài nữ nhân ở Hương Ba Thành cũng chiếu cố cho binh lính. Quốc vương Á Lịch Sơn anh dũng khiến cho mọi người đều hiểu rõ rằng tại thời điểm nguy nan này tất cả mọi người phải đồng tâm hiệp lực chống lại địch nhân, nếu không thì "tổ vỡ trứng mất". Ngày thành bị phá cũng là ngày bọn họ nhà tan cửa nát. "Quốc vương bệ hạ giá lâm!" Chứng kiến Tôn Phi tới, tất cả ánh mắt đều tập trung về hắn. Phát sinh trong chiến đấu ban ngày, đã truyền ra toàn bộ Hương Ba Thành. Rất nhiều người đều quy việc vị quốc vương vốn ngu ngốc nay đã hóa thành anh hùng cái thế là do chiến thần phù hộ. Vì vậy Á Lịch danh chính ngôn thuận mà trở thành người phát ngôn của Chiến thần, nhận lấy sự sùng bái tôn kính trước nay chưa từng có.