Chương 15: Thẩm Vấn, Tái Hiện Nguy Cơ (1)

Người Đọc Sách Đại Ngụy

Thất Nguyệt Vị Thì 20-11-2021 13:06:25

Trong phòng. Sắc mặt của mỗi người trong phòng dần dần thay đổi. Hai chữ "bên trên" đối với mỗi người trong phòng đều ẩn chứa áp lực cực kỳ lớn. "Bên trên" của quận huyện Bình An, chỉ có duy nhất một phủ Nam Dự. Vương triều Đại Nguỵ chia diện tích thành quận, phủ, huyện, trấn và thôn. Phủ Nam Dự được coi như "thành" ở tiền triều, huyện Bình Anh chính là huyện lị trực thuộc phía dưới. Trong phủ phái người tới, vậy thì đều là đại quan cả, kiếm đại một người cũng đủ sức để đè lên đầu của huyện thái gia. Trần bộ khoái không còn chút do dự nào nữa, hắn đứng dậy ngay, cũng không nói thêm gì nữa, đem theo người mau chóng rời đi không để chút vết tích nào. Đợi đám người Trần bộ khoái tời đi xong. Trong phòng chỉ còn lại hai người Triệu đại phu và Hứa Thanh Tiêu. Không khí trong phòng hết sức yên tĩnh. Triệu đại phu không nói lời nào, chỉ tập trung sắc thuốc cho Hứa Thanh Tiêu. Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, mà bình tĩnh suy ngẫm về chuyện này. Thời gian trôi qua khoảng một khắc. Đợi bên ngoài hoàn toàn trở nên yên tĩnh rồi, giọng nói của Triệu đại phu mới vang lên. "Lão hủ thực sự không tin nổi, vấn đề khó như vậy, ngươi cũng có thể giải quyết được nó, tiểu hữu ngươi thực sự là nhân trung long phụng." Giọng nói của Triệu đại phu vang lên. Ông ta không nhịn được mà cảm thán nói. Hàn độc trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu đã tiêu tan hoàn toàn, có lẽ trong mắt người khác khó có thể giải quyết được, nhưng bản thân hắn lại rõ hơn bất cứ ai. Nghe thấy lời kia của Hứa đại phu. Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng che giấu gì, Triệu đại phu là một người thông minh, nếu tiếp tục lừa người ta ngược lại sẽ hơi tiểu nhân. "Sau tất cả vẫn cảm ơn ông đã chỉ ra cho ta một con đường thoát." Hứa Thanh Tiêu từ từ ngồi dậy, mặc dù cơ thể hắn bị thương, có điều nghỉ ngơi nửa ngày trời rồi cũng ổn hơn, ít nhất thì ngồi dậy không hề gì. "Ài." Có điều Triệu đại phu không nhận nổi ân tình này, mà thở dài một hơi, lắc đầu nói. "Thanh Tiêu tiểu hữu, mặc dù ngươi đã thoát khỏi một kiếp này, nhưng vẫn còn một kiếp nạn nữa rất rắc rối." Triệu đại phu lên tiếng nói, cũng xem như nhắc nhở hắn một câu. Hứa Thanh Tiêu hiểu ngay ý tứ trong lời nói của đối phương. Hàn độc được giải rồi, đối với cơ thể hắn mà nói là một chuyện tốt, nhưng đối với huyện Bình An lại chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Một người nhất định phải chết, đột nhiên lại được chữa khỏi hoàn toàn. Ai lại không nghi ngờ cơ chứ? Nếu như để huyện nha xử lý chuyện này, còn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư không, nhưng phủ Dự Nam phái người tới, làm sao mà để yên chuyện này được? Dị thuật, là điều cấm kỵ. Một khi phát hiện, chém ngay không cần hỏi tội. Nếu như không có gì thay đổi, người của phủ Dự Nam sẽ nhanh chóng tìm tới cửa, nếu như mọi chuyện không thuận lợi, đến cuối con đường vẫn là một con đường chết. Đây chính là kiếp nạn mà Triệu đại phu nói. "Triệu đại phu, bất luận thế nào, ta cũng sẽ không ngồi yên chờ chết đâu, nhưng vẫn hy vọng Triệu đại phu có thể ra tay tương cứu." Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, trong lòng hắn đã có tính toán, nếu không cũng sẽ không ở lại đây, hoàn toàn có thể theo đám đào phạm kia cùng nhau bỏ trốn. Nhưng nếu làm như vậy sợ là sẽ càng nguy hiểm hơn. Vương triều Đại Nguỵ không phải chỉ là một đám vô dụng biết ăn không biết làm, tinh binh của phủ Dự Nam nhiều vô số, người có năng lực, dị sĩ không thiếu, bản thân là một tên võ giả vừa mới nhập phẩm, có thể trốn đi đâu được chứ? Chân trời góc bể, sợ là bất cứ nơi đâu đều có thể bị túm, còn không bằng ở lại đây liều một phen. Dù sao chỉ cần không tìm ra chứng cứ hắn dùng cấm thuật, phủ Nam Dự cũng không thể làm gì được, cùng lắm cũng chỉ có thể theo dõi nghiêm ngặt hơn chút thôi. Hứa Thanh Tiêu làm vậy là đang cược. Nếu cược đúng, tất cả nguy cơ đều sẽ được hoá giải. Cược sai rồi, dù sao cũng chỉ là chết thêm lần nữa. Ít nhất bản thân cũng liều rồi. "Ài, lão hủ lực bất tòng tâm, thứ lần này đụng tới ảnh hưởng quá lớn, sơ suất một chút là sẽ liên luỵ tới cửu tộc, điều duy nhất lão hủ có thể làm là giữ yên lặng, những thứ khác..." Triệu đại phu nhấc ấm thuốc lên, đổ vào trong bát cũ, nửa câu sau ông ta không nói hết nhưng Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ. Đúng vậy, những chuyện liên quan đến cấm thuật, biết chuyện không báo cũng là đồng phạm, một khi bị phát hiện sẽ chu di cửu tộc. Triệu đại phu không nói gì cả, chính là sự giúp đỡ lớn lao nhất có thể rồi, nếu không chỉ cần Triệu đại phu khai ra chuyện ông ta nhìn thấy ngày hôm đó, thì về cơ bản bản thân hắn đúng là khó có cơ hội trở mình. Bởi vậy, trong lòng Hứa Thanh Tiêu rất cảm kích. "Đa tạ Triệu đại phu, ân tình này cả đời cũng khó quên." Hứa Thanh Tiêu chân thành cảm ơn. "Không có gì, lão hủ đã sáu mươi rồi, thời còn trẻ tranh đấu nhiều, làm tổn thương tới khí mạch, sống không được bao lâu nữa, nếu như là mười năm trước, sợ rằng lão hủ đã đi báo quan rồi." "Bát thuốc này ngươi đợi nguội rồi hẵng uống, có tác dụng lưu thông máu, ngươi uống xong thì nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi." Triệu đại phu để lại bát thuốc, cầm theo hộp thuốc rồi rời đi. "Đại phu đi cẩn thận." Hứa Thanh Tiêu tiễn Triệu đại phu ra ngoài cửa xong bèn quay lại trong phòng. Hắn bình tĩnh nhìn bát thuốc trên bàn, âm trầm một lúc, cuối cùng cầm bát thuốc đổ đi. Hoàn toàn không phải không tin tưởng Triệu đại phu, mà là hắn càng tin tưởng bản thân hắn hơn.