Chương 15

Oan Hôn Tân Nương

Thẩm Nghiên Hy 29-09-2023 13:55:49

" Đừng hát nữa!" Tôi thống khổ hét lớn, trong đầu lúc này vẫn còn vang vẳng dư âm của lời bài hát, nó khiến lồng ngực tôi bị đè nén đến mức hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Nghe thấy giọng nói thất thanh từ tôi, Thiên An liền ngừng hát ngay tức khắc, con bé nhìn tôi bằng ánh mắt lo lăng, thêm vài phần sợ sệt, đây là lần đầu tiên con bé trông thấy bộ dạng mất kiểm soát của tôi. Sau khi tiếng hát ngừng lại, tôi dần trở nên bình tĩnh hơn, từ từ ngẩng đầu nhìn Thiên An, dáng vẻ sợ hãi của con bé quả thật khiến tôi đau lòng, tôi biết bản thân đã không kiềm chế được mà lớn tiếng với con bé. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao lúc đó mình lại kích động như vậy, giống như trong phút chốc liền biến thanh một con người hoàn toàn khác. " Thiên... An, cho chị xin lỗi!" Tôi đi đến gần con bé, đưa tay khẽ xoa đầu Thiên An, mong sao nó sẽ không giận tôi. " Chị không sao chứ?" Thiên An hoàn toàn không để tâm đến chuyện vừa rồi, liền nhẹ nhàng hỏi lại tôi. Tuy chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng điều đó lại khiến tôi vui mừng đến rưng rưng nước mắt, Thiên An là một đứa trẻ hiểu chuyện, con bé không bao giờ tỏ ý giận dỗi hay trách mắng tôi, dù cho tôi có làm sai bất cứ điều gì. " Chị không sao, chúng ta vào nhà thôi!" Tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên An xong cả hai người chúng tôi đều cùng nhau bước vào nhà. Bên ngoài trời mây đen lại một lần nữa kéo tới, gió lớn bắt đầu nổi lên, chiếc xích đu cũ bên dưới gốc cây lớn khẽ đung đưa từng nhịp đều đặn, giống như đang có ai ngồi ở trên và đu đưa nó. ——————— 9 giờ tối, sau khi kể chuyện cổ tích cho Thiên An nghe và con bé cũng đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, tôi lặng lẽ tắt đèn phòng và rời đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Trở về phòng ngủ của mình, tôi uể oải ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, hôm nay đã sảy ra quá nhiều sự kiện kỳ lạ mà không thể lý giải, điều đó cũng đã rút cạn sinh lực của tôi, khiến toàn thân không còn một chút sức lực nào. Đôi mắt dần khép lại, tôi liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà không bị bất cứ điều gì cản trở. —————— 23 giờ 59 phút tối, toàn bộ căn biệt thự đều bao phủ bởi sự tĩnh lặng, chỉ còn có kim giây của chiếc đông hồ quả lắc là còn phát ra âm thanh mỗi khi di chuyển. Khi cây kim chỉ đến số 12, chiếc đồng hồ bỗng kêu lớn vài tiếng, phá tan không gian yên tĩnh, vang vọng khắp toà biệt thự. Đang say giấc ngủ, chợt tôi bị thanh âm của chiếc đồng hồ làm cho tỉnh giấc. Đôi mắt dần hé mở nhìn lên trền nhà, đôi tai lắng nghe thật kỹ tiếng đồng hồ kêu, vài giây sau âm thanh đó cũng ngừng lại, nơi này một lần nữa lại rơi vào tĩnh lặng. Tôi uể oải ngồi dậy đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, âm thanh vừa rồi đúng là doạ chết người, bây giờ dù cho có muốn ngủ lại, tôi cũng không thể nào chợp mắt được nữa. " Tại sao mình lại đồng ý ở một nơi quỷ quái như vậy chứ?" Tôi vò đầu khổ sở nói, từ khi đặt chân đến đây tôi đã cảm thấy nơi này rất kỳ lạ, lại còn có ông lão họ Lý và bà lão điên mà tôi mới gặp, hai người họ cũng quái lại không kém gì căn biệt thự này. Đang mải trầm tư suy nghĩ, đột nhiên ánh sáng từ những chiếc đèn ngủ đồng loạt tắt, căn phòng thoáng chốc trở nên tối đen, tôi không còn xác định được phương hướng. Lần mò trong bóng tối, tôi cố tìm vị trí chiếc điện thoại của mình, tôi nhớ là mình đã để nó ở đâu đó trên chiếc giường lớn này. Đôi bàn tay di chuyển khắp nơi, bỗng nhiên bàn tay trái của tôi chạm phải một vật gì đó, tôi giật mình vội rụt cánh tay lại, thứ đó khá là lạnh lẽo, giống như cục đá lạnh, nhưng nó cũng rất mềm như da thịt của con người. Tôi khẽ nuột một ngụm nước miếng, mồ hôi bắt đầu túa ra ướt đẫm vầng trán, tôi rụt rè đưa tay về phía vật lạ kia, nhưng kỳ lạ thay, tôi tìm hoài nhưng không thấy thứ đó đâu nữa. Đổi lại, tôi đã tìm thấy chiếc điện thoài của mình, vội vàng mở ứng dụng đèn flash của điện thoại lên. Ánh sáng từ điện thoại bỗng chốc soi sáng toàn bộ căn phòng, tuy ánh sáng hơi yếu nhưng vẫn còn đỡ hơn việc lần mò trong bóng tối. Tôi nhẹ nhàng bước xuống giường và đi ra khỏi phòng, tôi muốn thử đi kiểm tra xem Thiên An có ổn hay không, toàn bộ căn biệt thự đột ngột cúp điện như vậy chắc chắn con bé sẽ rất hoảng sợ, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi. Đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa phỏng ngủ của Thiên An, tôi rọi ánh đèn vào bên trong phòng kiểm tra một lượt, bật chợt tôi nhìn thấy chiếc mền bị lật tung, bóng dáng của Thiên An cũng biến mất. Tôi hoảng loạn bước vào bên trong, quả đúng là con bé không còn nằm trên giường nữa, vội tiến gần đến phòng tắm để tìm kiếm, nhưng phòng tắm cũng trống trơn, chỉ có âm thanh giọt nước rơi tí tách xuống nền nhà tắm. " Thiên An, Thiên An!" Tôi chạy ra khỏi phòng, hét lớn gọi tên Thiên An, nhưng đổi lại tiếng gọi chỉ là không gian yên lặng. "Cha mẹ rất xem trọng y phục màu đỏ đó của ta. Không để cho ta quá sớm, quá sớm ra đi Đêm dài, tóc người khẽ rơi xuống Đêm dài, hai mắt người nhắm nghiền Đây là bí mật của ước định Thuộc về ta, thuộc về ngươi Y phục đó màu đỏ Máu, cũng là màu đỏ." Trong lòng đang rất hỗn loạn, không biết nên tìm con bé ở đâu, thì đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng hát từ lầu ba vọng xuống, giọng hát này là của một cô gái, nó không giống với chất giọng của Thiên An, nhưng lời bà hát rõ ràng là khá giống với bài mà Thiên An từng hát. Tôi bước từng bước thật chậm dãi, lần mò theo tiếng hát, cuối cùng tôi cũng dừng chân tại cầu thang đi lên lầu ba, ngẩng đầu nhìn lên trên dãy hành lang lầu ba, tiếng hát cao vút vang vọng trong màn đêm, tâm trạng lúc này của tôi có phần sợ hãi và lo lắng, nhưng rồi tôi vẫn quyết định lên trên đó để tìm Thiên An. Vậy là tôi bước lên bậc cầu thang đầu tiên, nét mặt căng thẳng đến tột độ, tôi không thể nào kiềm chế nỗi sợ trong lòng mình. Bước chân đặt lên bậc thang thứ hai, linh tính mách bảo tôi rằng không được tiến thêm bước nào nữa, bởi vì không biết có thứ gì đang chờ đợi tôi ở trên kia. Nhưng tôi vẫn gạt bỏ đi lý trí, tuỳ tiện đi lên lầu ba của căn biệt thự. Đặt chân lên bậc thang cuối cùng, tôi rọi đèn khắp hành lang tối đen không có lấy một chút ánh sáng, không khí thật nặng nề, tạo cho người khác cảm giác không mấy an toàn, tưởng chừng như chỉ cần sơ ý một chút là sẽ có thứ gì đó lao ra tấn công bất ngờ. Tôi đi đến gần căn phòng "cấm", động tác đầy do dự khi tính đưa tay mở cánh cửa gỗ, dù cho không muốn bước vào căn phòng này, nhưng tiếng hát từ bên trong truyền ra làm tôi phải tò mò, muốn biết tiếng hát này từ đâu mà ra. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi cũng quyết định đẩy cửa bước vào. Thuận tay rọi ánh đèn vào bên trong phòng, tôi hoàn toàn bất ngờ khi trông thấy Thiên An đang ngồi trước bàn trang điểm cũ, mái tóc đen xoã dài, bộ váy ngủ trắng đầy ma mị của còn bé khiến tôi phải giật mình. Ánh mắt vô thần của con bé luôn nhìn chằm chằm bản thân trong gương, bàn tay nhỏ nhắn cầm chiếc lược gỗ liên tục chải đầu, động tác đó lặp đi, lặp lại rất nhiều lần. Tầm mắt của tôi chợt di chuyển đến chiếc máy phát nhạc cổ được đặt ngay bên cạnh Thiên An, thì ra tiếng hát mà tôi nghe thấy là xuất phát từ đây. Chiếc đĩa than liên tục quay trên máy phát nhạc, điều lỳ lạ là chiếc đĩa than đó từ đâu mà ra? Lần đầu tôi bước vào căn phòng này thì đâu có trông thấy chiếc đĩa nào. " Thiên An!" Tôi thận trọng đi đến gần con bé, nhưng có vẻ như con bé không nghe thấy tiếng của tôi gọi. Nét mặt đờ đẫn vẫn chăm chú nhìn vào trong tấm gương. " Không lẽ là bị mộng du?" Tận mắt chứng kiến viễn cảnh này, tôi chỉ biết dùng căn bệnh mộng du để lý giải cho việc Thiên An có mặt tại đây. Nhưng càng nghĩ thì càng cảm thấy không hợp lý, vì đây là lần đầu tiên tôi thấy Thiên An bị mộng du, trước đây con bé không hề có biểu hiện của một người mắc chứng bệnh này. " Thiên An!" Tôi vẫn kiên trì gọi, bàn tay không tự chủ được mà nhẹ nhàng đặt lên vai con bé. Chợt Thiên An quay đầu lại nhìn tôi, ngay lúc đó tôi hốt hoảng vội lùi lại phía sau và làm rơi chiếc điện thoại mà mình đang cầm trên tay xuống đất, đèn flash vì vậy mà cũng tắt, căn phòng dần chìm vào bóng tối. Nhờ ánh trăng lờ mờ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào nên tôi cũng có thể mơ hồ nhìn rõ gương mặt của Thiên An, nét mặt trắng bệch, chiếc miệng bị may lại chằng chịt, máu tươi từ vết thương vẫn còn nhỏ từng giọt xuống nền nhà, điều kinh dị nhất chính là đôi mắt của con bé, nhãn cầu hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hai hốc mắt sâu thẳm.