Chương 141: Công Nhân Gây Chuyện (2).

Đại Niết Bàn

Áo Nhĩ Lương Khảo Tầm Ngư Bảo 13-09-2022 06:48:30

Tô Lý Thành vừa tức mình vừa buồn cười: - Khoản tiền công trình đầu tiên còn chưa gửi xuống, công ty chúng ta xây dựng quảng trường Tinh Hải còn phải bỏ tiền vào, chuyện này trong đại hội công chức đã nói rồi, mong mọi người thông cảm. - Cơm còn không có mà, thông cảm cái quái gì? Đám đông lại lập tức nhao nhao cả lên: Tô Lý Thành nghiêm túc nói: - Mọi người có khó khăn, chúng tôi luôn nghĩ biện pháp giải quyết, vốn cho rằng tháng này có thể lấy được tiền công trình, giờ vẫn chưa có tin tức. Chúng tôi sẽ nhất định không để anh em trong công ty phải chết đói, song có vài lời, tôi luôn nghẹn trong lòng đã lâu, không nói ra không thoải mái. - Trong mắt mọi người, công ty chúng ta vốn ngày càng đi xuống, mất hết sức sống, cái này mọi người không cần phủ nhận, chúng ta đều biết người ngoài đánh giá thế nào về mình, chúng ta từng vinh quang, nhưng đã xa rồi. Đám đông hơi lắng lại, bọn họ trước kia há chẳng phải mang theo lý tưởng và lòng nhiệt tình, tụ tập lại đây, tạo thành nhóm tinh anh kiến thiết, đốt cháy sinh mệnh của mình, ngày tháng đó khiến người ta phấn khích, nhưng đúng là đã qua rồi, nghĩ lại lòng nặng trĩu. Trong không khí này đám thân tín của Nam Mao còn kích động thì quá lộ liễu. Tô Lý Thành tiếp tục nói: - Nhưng hiện giờ công ty chỉ còn thoi thóp, bị người ta khinh thường, vậy mà có cơ hội, chúng ta không đoàn kết, gây dựng lại vinh quang, lại chia rẽ thế này, nói cho cùng để cuộc sống tốt đẹp hơn, không bị người ta coi thường mới là quan trọng nhất. - Vấn đề tiền công của mọi người, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng hiệp thương giải quyết. Nhưng mọi người bao vây đơn vị thế này, không giải quyết được gì, chỉ gây thêm khó khăn cho công ty. Xin mọi người hãy tin tưởng tôi, tôi đặt lợi ích mọi người ở vị trí hài lòng, mọi người hãy về đi, tôi nhất định cho mọi người câu trả lời hài lòng. Đám đông quay sang bàn tán, không ít người đã ngần ngừ, nói: - Nếu giám đốc Tô đã nói thế chúng tôi không nói nhiều nữa, chúng tôi tạm tin anh, song nếu tình hình không được giải quyết, lúc đó không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu. Lúc này mấy kỹ sư già mới vội vội vàng vàng chạy tới nơi, Triệu Ngạn phất tay với mọi người: - Đi đi, đi cả đi, còn vây ở đây làm cái gì, để người ta cười cho à? Công trình bốn chúng ta, nay tài chính xoay vòng khó khăn, nếu các người lại còn gây chuyện với Tiểu Tô, chẳng phải để người ta rỉa rói à, cũng là đập bát cơm của mình, về cả đi. - Mấy người ở tổng cty xuống dù sao là khách, họ giúp chúng ta không thể không trả công. Giám đốc Tô không có lương, cái này Lão Triệu dám lấy danh dự ra đảm bảo, giám đốc Tô muốn trả lương cho đám lão già chúng, chúng tôi đều từ chối, muốn chung lưng đấu cật, đồng cam cộng khổ với mọi người. Uy tín của Lão Triệu trong công ty cực cao, lời ông ta nói mọi người đều nghe. Đông Kiến Quân thấy vậy thở phào. Trong văn phòng công ty, Lý Ngọc Hà, Mao Nam lạnh lùng quan sát cảnh phía dưới. Mao Nam bực tức nói: - Khó khăn lắm mới cổ động được bọn họ, không ngờ mấy lão già kia đứng về phía Tô Lý Thành. Lý Ngọc Hà trông khá trí thức lịch thiệp, có điều sau đôi cái kinh là đôi mắt tam giác, không thiện cảm được: - Giải tán được đám đông đi thì sao nào, mục đích của chúng ta đã đạt được rồi, hắn không phát được tiền lương cho công nhân, chỉ áp được nhất thời thôi, những người kia phải nuôi vợ nuôi con, tới tháng sau vẫn không có lương thì nói đứt lưỡi cũng vô ích, chuyện hôm nay chúng ta chỉ gieo cái mầm vào lòng mọi người, lần sau không cần chúng ta kích động nữa, họ sẽ tự kéo nhau phản đối, lúc đó còn ghê gớm hơn nhiều, chỉ cần mở ra cái tiền lệ cho họ thấy là được. Mao Nam hiểu ra, tính cách của ông ta cũng mềm yếu, dù hận Đông Kiến Quân, Tô Lý Thành, song muốn ông ta gây chuyện là không thể, nếu chẳng phải có hệ phái Lý Ngọc Hà hỗ trợ, ông ta thà làm cấp phó suốt đời. Mồi nhử của Lý Ngọc Hà thật hấp dẫn, đó là một vị trí ở tổng công ty, Mao Nam muốn lên tỉnh thành lâu rồi, với người ở công ty phía dưới mà nói, tòa nhà tổng bộ thật không khác gì cung điện, cái cấp phó ở thành phố bé tẹo làm sao so sánh được. - Có điều chẳng may họ kiếm được tiền thì sao? Mao Nam vẫn chưa yên tâm: - Kiếm đâu ra? Lý Ngọc Hà cười nhạt: - Lão Thành của cục tài chính hứa với tôi rồi, ông ta giam tiền công trình vài ba tháng không thành vấn đề, chính phủ chú trọng trình tự mà, không qua loa được, thẩm tra xác nhận sao có thể nhanh chóng. Báo cáo khuyết điểm công trình tôi đã gửi lên tổng bộ, Đông Kiến Quân kiếm đâu ra tiền. Mao Nam cũng cười: - Cũng chẳng cần lâu, chỉ hai tháng thôi, tới lúc đó xem Đông Kiến Quân, Tô Lý Thành đối diện với lửa giận của công nhân ra sao. Lão Triệu nhìn Tô Lý Thành và Đông Kiến Quân trao đổi, vỗ vai Tô Xán nói nhỏ: - Cha cháu đôi khi còn thích hợp làm một lãnh đạo hơn Đông Kiến Quân, trước đây bác chỉ thấy cha cháu hiền lành thật thà, nhưng mà đối diện nguy cơ lại mạnh mẽ dứt khoát, lại có mặt đôn hậu, rất hợp với công ty ta. Trước kia Tô Xán sau cái lần được cha khéo léo kiếm cớ dạy bảo, Tô Xán đã lờ mờ nhận ra cha còn có một mặt tính cách ẩn giấu, Triệu Ngạn nói thế y càng tin, con mắt lịch duyệt của Triệu Ngạn dứt khoát hơn hẳn mình. Lòng Tô Xán nảy ra suy nghĩ, nếu cha mình chỉ thích hợp làm phó giám đốc lo nghiệp vụ thì thế này là tốt rồi, y không yêu cầu gì hơn, song nếu cha có khả năng mà người thường không phát hiện ra thì sao? Quả nhiên năng lực của con người đôi khi phải bức ép mới có đột phá. Xây dựng quảng trường Tinh Hải là cơ hội hiếm có với Cty Công trình số bốn, rất có thể xoay chuyển xu thế sa sút trước kia, nảy sinh sức sống mới. Mà cùng với thời đại phát triển, tổng công ty cũng dần đi xuống, chém đứt dây dưa với các huyện thị, để giảm bớt gánh nặng tài chính, tinh giản cầu sinh tồn. Đối mặt với kinh tế thị trường, xí nhiệp đều phải tự chịu lỗ lai, sinh tốt và phát triển ở trong tương lai xã hội ngày càng kịch liệt thành chủ đề vĩnh hằng. Dưới tình huống đó, Cty Công trình bốn cũng bị tổng công ty vứt bỏ, mau chóng trọng tổ, thành công ty độc lập. Đời sau, trở thành công ty độc lập, Cty Công trình bốn đi xuống tới mức chạy đến các huyện xin công trình, cực kỳ nguy ngập, còn cha y khỏi nói, ở vị trí nhỏ tới không thể nhỏ hơn, mấy tháng không được phát lương. Bây giờ Tô Xán nghĩ, nếu cha là viên ngọc chưa được mài rũa, có nên đẩy cha lên phía trước không? Địa ốc là nghành nghiệp bất hủ, nhân khẩu quốc gia ngày càng tăng, tài nguyên đất đai quốc gia ngày càng thiếu, hiếm sinh ra giá trị tuyệt đối. Trong nước, những người giàu có nhất quá nửa là doanh nhân địa ốc, trong tương lai ở các thành phố duyên hải như Quảng Châu, Thượng Hải, giá địa ốc cứ tăng lãi không ngớt, dù có động đất cũng vững vàng. Còn ở nội điạp, giá nhà đất ở thành phố Tây nam bộ cũng chỉ tăng không giảm, đều là thứ chắc chắn mà Tô Xán có thể thấy trước, khi đó Cty công trình bốn bị tổng công ty vứt bỏ, biết đâu lại là cơ hội cực tốt? Cha từ nhân viên nhà nước biến thành doanh nhân địa ốc sẽ có biểu hiện thế nào đây? Có điều giờ tính mấy chuyện này vẫn còn sớm lắm, cha cần tích lũy thêm nhiều uy tín trong công ty, thậm chí cả ở tổng công ty, cần nhiều trợ lực. Vấn đề lớn nhất là ở tư tưởng cổ lỗ bảo thủ của cha, bảo cha bỏ làm nhân viên nhà nước, còn kéo cả công ty đi kinh doanh địa ốc thì quá kinh hãi thế tục rồi, với cha mà nói công chức xĩ nghiệp quốc giả không chỉ là gửi gắm vào bát sắt, còn là vinh dự không thể thay thế, muốn chuyển biến tư tưởng của cha khó khăn hơn mẹ nhiều, phải cần thời gian. Cũng may, hiện thứ y thiếu nhất là thời gian, song ít thiếu nhất cũng là thời gian.