"Thế phong nhật hạ, thế phong nhật hạ..." (than thở người đọc sách khí chất đồi bại... )
Triệu Tuyền Lạc cũng không muốn nói gì nữa, dù sao hắn còn có thể thay đổi giới tính người ta thì chuyện làm nam nhân mang thai cũng rất bình thường.
Bây giờ nàng đã hiểu được hiệu quả một châm mà Tiêu Tử Phong là gì.
Từ lúc trở về cho tới bây giờ, nàng thủy chung vẫn giữ một khoản cách với Tiêu Tử Phong, nàng sợ bị biến thành nam nhân.
Triệu Tuyền Lạc giải thích chuyện trước đó cho Lão Lý nghe.
Sau khi ông ta nghe xong thì không khỏi lui về phía sau hai bước.
Chuyện như vậy, ai nghe không sợ?
Dùng một cái kim châm biến nam nhân thành nữ nhân, lại dùng kim đâm một cái, nam nhân liền có thể mang thai.
Mà nam nhân bị Tiêu Tử Phong dẫn tới, nghe xong giống như bị sét đánh đứng sững trên mặt đất.
Gã mang thai, gã còn chưa làm cô nương nhà người ta mang thai, nhưng đã bị một nam nhân làm mình mang thai.
Khó trách đối phương không giết gã, tay bất giác ôm bụng, trong bụng gã có cốt nhục của Tiêu Tử Phong, là hài tử trong bụng đã bảo vệ một mạng này của gã.
Cảm tạ hài tử, ngươi bảo vệ mẫu... phụ... hình như đều không đúng, nói chung là đã bảo vệ gã một mạng.
"Đã mang thai rồi, vậy thì giết đi."
Thanh âm Tiêu Tử Phong không chứa chút tình cảm nào truyền đến.
"Súc sinh, súc sinh!"
"Trong bụng hắn còn có cốt nhục của ngươi! Hổ độc cũng không ăn thịt con, ngươi muốn sát hại hai mẹ con bọn họ."
"Ngươi là kẻ phụ tình."
Tiêu Tử Phong cảm giác lão Lý không nên ở chỗ này làm thần y, hẳn là đi rạp hát hát hí khúc, ông ta diễn không phải diễn xuất, tất cả đều là tình cảm.
Tiêu Tử Phong lười tiếp tục biểu diễn với ông ta, trong tay xuất hiện một cây châm, nhắm ngay nam nhân kia.
Đâm trúng đối phương, biến thành một tác phẩm nghệ thuật cứng ngắc.
Dù sao thí nghiệm đã xong, loại cặn bã này cũng không cần phải giữ lại nữa. ...
Một ngày sau.
Một người lính đầy vết thương, cưỡi một con chiến mã bị thương.
"Phải nhanh! Nhất định phải nhanh..."
Mười mấy binh sĩ, phân biệt chạy về phía các thành trì khác nhau, hiện nay, hắn là người cuối cùng còn sống sót.
Hắn nhất định phải đem tin tức truyền ra ngoài, để người ở tòa thành kế tiếp sớm chuẩn bị, cũng để Đại Chu chuẩn bị sẵn sàng.
Trên thành lâu Cự Bắc thành.
Là tướng lĩnh thủ thành cao nhất nơi đây, Tôn Bình, hôm nay tới thăm hỏi binh lính thủ thành.
Lễ mừng năm mới đều phải vất vả thủ thành, làm tướng lĩnh cũng nên có biểu hiện.
Đứng ở trên đầu thành, nhìn trước mặt mênh mông vô bờ, mặc dù phủ kín tuyết, nhưng cũng coi như một mảnh tường hòa.
Đột nhiên trong lòng Tôn Bình lại có một tia bất an, nhưng không hiểu tại sao.
Lúc này trên con đường phía trước xuất hiện một điểm đen, Tôn Bình chăm chú nhìn, điểm đen dần phóng đại, cuối cùng lộ ra một binh sĩ cưỡi chiến mã...
Phủ đệ thành chủ.
Giáo úy cổng thành, quan quản lý thành đều được triệu tập đến đây.
"Không biết thành thủ đại nhân vội gọi chúng ta đến đây là có chuyện gì?"
Quan quản lý thành Trương Tuyên Thanh, một quan viên bụng phệ, chắp tay hỏi.
"Mười vạn đại quân Bắc Man đánh tới, Trấn Bắc thành đã bị công phá."
Tiếng nói vừa dứt, tràng diện liền yên tĩnh.
Trương Tuyên Thanh cười gượng hai tiếng.
"Đại nhân thật biết nói đùa, Bắc Man có khi nào tấn công vào mùa đông đâu? Lại còn phái mười vạn đại quân."
"Nếu không phải hạ quan còn biết chút quân sự, thật sự bị ngươi dọa sợ, huống chi Trấn Bắc Quan là đệ nhất hùng quan Đại Chu chúng ta, nào có dễ dàng bị công phá như vậy."
Sắc mặt Tôn Bình nghiêm túc nói.
"Ta không có nói đùa, trưa hôm nay ta tự mình tiếp một tên binh lính từ Trấn Bắc Quan trốn về."
"Đó là thân binh của tướng quân thủ thành Trấn Bắc quan, Vương Dũng, tình báo không sai."
Nụ cười của Trương Tuyên Thanh cứng lại.
Mọi người ở đây đều không ai lên tiếng, bỗng lúc này có một gã quan viên đề nghị.
"Binh lính thủ thành chỉ có mấy ngàn người, chúng ta khẳng định thủ không được, nếu không giữ lại thực lực, dẫn dắt binh lính lui về phía sau, lui đến thành trì tiếp theo, tập hợp lực lượng cùng nhau ngăn cản."
Tôn Bình lắc đầu: "Chúng ta đi rồi, dân chúng thành này phải làm sao bây giờ?"
Trương Tuyên Thanh sửa lại lời rồi chậm rãi nói.
"Nhưng chúng ta ở lại cũng không thể bảo vệ được dân chúng Cự Bắc thành, chỉ biết theo bọn họ cùng chết, còn không bằng chúng ta đi trước, chờ ngày sau có cơ hội lại báo thù cho bọn họ."
"Ý ta đã quyết, người ở lại thành."
Trương Tuyên Thanh và một số quan chức còn muốn khuyên nhủ.
"Đương nhiên, các ngươi muốn đi, xin cứ tự nhiên, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản."
Tôn Bình đã nói đến đây, bọn họ cũng không muốn khuyên nữa.
Dù sao người khác có đi hay không thì liên quan gì đến bọn họ?
Bọn họ chủ yếu là sợ Tôn Bình bảo bọn họ cũng ở lại đây lưu thủ.
Nếu có thể thả bọn họ rời đi, cần gì phải khuyên nữa? Nói khó khuyên người chết.
Kết quả là Tôn Bình cùng một đám tướng lĩnh thủ thành bắt đầu chuẩn bị phòng ngự sẵn sàng đón địch.
Mà lấy Trương Tuyên Thanh cầm đầu quan viên bắt đầu thu dọn đồ đạc, cưỡi lên xe ngựa nhanh chóng ra khỏi thành.
Tôn Bình ở trên cửa thành, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, giống như tránh né ôn thần thoát khỏi tòa thành này.
Khóe miệng ông ta lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Mười vạn đại quân tiến công, nhưng bọn họ cho rằng hiện tại bên ngoài đủ an toàn sao?
Lúc này bên ngoài nói không chừng, khắp nơi đều là lưu binh của Bắc Man.
"Thật sự không ngăn cản sao?"
Giáo úy cổng thành bẩm báo.
"Ngăn cản cái gì? Chúng ta đã quyết định lưu lại tử chiến đến cùng, loại người không có tâm tư như vậy cứ để bọn hắn đi đi, chúng ta cũng bớt lo."
Những quan viên này khi nam bá nữ còn được, nhưng nếu thật sự đánh trận, chỉ sợ đám bọn họ là người đầu tiên hô đầu hàng.
Giữ lại chỉ ảnh hưởng đến lòng quân, nếu như ở thời điểm chiến đấu mấu chốt đột nhiên phản loạn, vậy bọn họ còn đánh cái rắm.
"Đúng rồi, đã thả 20 vạn binh lính liên lạc ra chưa?"
"Hồi bẩm đại nhân, đã thả ra ngoài rồi."
Tôn Bình biết là không có khả năng giữ vững, nhưng ông không thể buông bỏ thành này, đồng thời ông cũng tận lực kéo dài một chút thời gian.
Ròng rã mười vạn đại quân, vào lúc này đánh tới, dùng đầu gối nghĩ cũng biết mục đích của những kẻ kia, tuyệt đối không chỉ là mấy tòa thành trì ở biên cương này.
Nhìn về phía sau mình, hơn 20 binh truyền tin, đây là để gửi tình báo cho các thành phía sau, ông ta không cầu hơn 20 người đều có thể đến, chỉ cần có một người đem tin tức truyền đi là được.
Như vậy bọn họ liền kịp chuẩn bị, triều đình cũng có thể nhanh chóng phái binh.
Hiện tại Tôn Bình muốn đem Cự Bắc thành biến thành một khối thịt băm ghê tởm, cho dù Bắc Man ăn vào, cũng muốn phun ra.