Dưới tình huống bình thường, một lần có thể có hơn mười người nhận Tịch Lôi Tán cũng là nhiều, nhưng bây giờ lại nhiều hơn gấp đôi!
Bởi vì lúc này lực chú ý của mọi người đều tập trung lên ba người thanh niên áo đen vừa mới lộ diện, không ai phát hiện ra lúc này thân hình Hàn Lập đang run nhè nhẹ, hai mắt bởi vì ngạc nhiên lẫn vui mừng mà trợn tròn lên.
"Lạc sư huynh! Hắn chẳng những không có việc gì, còn đến Lôi Minh đại lục!"
"Ha ha, Hàn sư đệ chớ kích động, ngồi xuống trước đã, chúng ta lại nói chuyện."
Tiếng truyền âm của Lạc Hồng lúc này vang lên trong nguyên thần của Hàn Lập, nhất thời làm cho một tia hoài nghi cuối cùng trong lòng hắn cũng tan thành mây khói!
Mà ở bên ngoài, Lạc Hồng chỉ là liếc mắt nhìn nam tử họ Khuê đứng cách dị tộc tóc xanh không xa, liền dẫn hai tỷ muội Lục Hà ngồi xếp bằng ở một chỗ trên lầu ba.
Dị tộc tóc xanh lúc này không khỏi sờ sờ gò má, hiển nhiên là bởi vì chuyện lúc trước, đối với Lạc Hồng có chút bóng ma tâm lý.
Sau đó, hắn cũng không tiếp tục phách lối nữa, chỉ vài bước đã lui đến bên cạnh nam tử họ Khuê.
Hai người truyền âm một phen, bỏ đi ý niệm cường đoạt Việt Tông trong đầu, cũng chọn lấy hai cái bồ đoàn, yên tĩnh ngồi xếp bằng xuống.
Mọi người thấy tình cảnh quỷ dị này, lập tức không dám nói chuyện phiếm như lúc trước nữa, trong nháy mắt lầu ba Lôi Vân các trở nên im ắng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
"Hàn sư đệ, tên bên cạnh dị tộc tóc xanh mới là người đáng chú ý nhất nơi đây. Vi huynh cùng hai người bọn hắn mấy chục năm trước có chút xung đột."
Lạc Hồng âm thầm truyền âm nói.
"Ha ha, trách không được con quái vật lông xanh kia e ngại sư huynh như thế, lúc trước tất nhiên là bị sư huynh ăn thiệt thòi lớn!"
Sau khi nhìn thấy Lạc Hồng, lo lắng trước đây của Hàn Lập trong nháy mắt biến mất, tâm tình trở nên tốt hơn một chút.
"Lạc sư huynh, năm đó Huyết Vân áp đỉnh rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?"
Lạc Hồng đã sớm biết sau khi gặp Hàn lão ma, đối phương sẽ nóng lòng hiểu rõ việc này, cho nên đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác.
"Sư đệ có điều không biết, ngày đó trận huyết tế kia chính là hướng về phía Huyền Thiên chi vật trên người chúng ta mà đến!
"Đúng vậy, Hàn sư đệ, ngoại trừ Huyền Thiên Quả Thực trên người ngươi ra, trong Nê Hoàn của vi huynh cũng có một đoàn Huyền Thiên Kim Diễm."
"Trên người sư huynh cũng có Huyền Thiên Linh Bảo!"
Hàn Lập đầu tiên là chấn kinh một chút, sau đó mặt lộ vẻ nghi ngờ truyền âm nói:
"Thế nhưng mà ta cho tới bây giờ không đem Huyền Thiên Quả Thực cho người khác biết qua, sư huynh làm sao biết được?"
" Đoàn Huyền Thiên Kim Diễm của vi huynh vừa lúc có thể cảm ứng được thần thông của Huyền Thiên Chi Vật khác, cho nên năm đó khi vi huynh vừa nhìn thấy sư đệ liền có cảm ứng.
Chẳng qua lúc ấy vi huynh bận rộn với ba người Lục Túc nên không đề cập đến việc này.
Trên thực tế, ngày đó vi huynh đến bái phỏng sư đệ, chính là muốn đi nhắc nhở sư đệ một chút.
Thật không ngờ thời gian huyết tế của đối phương lại sớm hơn cả trăm năm so với suy tính của vi huynh, cho nên mới mạo hiểm như vậy!"
Chúc Long Kim Diễm tất nhiên là không có loại thần thông như Lạc Hồng nói, bất quá hiện tại hắn không nói như vậy, thì không có cách nào giải thích.
"Mặt khác, trên đảo nhỏ năm đó sư đệ tu luyện động phủ, từng có nửa bên là bị hắc vụ vờn quanh.
Mà vi huynh vừa vặn biết những đại tộc kia phái ra Thánh sứ, đối với những hắc vụ này chạy theo như vịt, mà Phi Linh tộc sẽ không động tới nó.
Cho nên, ngày đó thấy khói đen biến mất, mới dự cảm được đại sự không ổn, lôi kéo sư đệ bỏ chạy!"
"Thì ra là thế, vậy sau này còn có thể xảy ra loại chuyện này hay không?"
Lúc này Hàn Lập cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao năm đó Lạc Hồng cứu tính mạng của hắn, ngược lại để cho chính hắn thân hãm hiểm cảnh không phải là giả.
"Vị sư đệ này không cần lo lắng, vi huynh bên này đã có thủ đoạn che chắn thiên cơ.
Sư đệ ngươi đã từng sử dụng Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm một lần, kiếm này cũng đã sinh ra một tia linh trí, sẽ tự ẩn tàng khí tức, trốn tránh thuật bói toán của những đại tộc kia."
Tiểu hắc cầu chính là khắc tinh của tất cả người bói toán, Lạc Hồng đối với việc này không hề lo lắng chút nào.
"Như thế thì tốt rồi, vậy không biết sư huynh lần này đến đây, có phải cũng là vì Nhân Hình Chi Tiên kia hay không?"
Hàn Lập tuy có chút tò mò năm đó Lạc Hồng làm thế nào mà có thể thoát chết, nhưng nếu đối phương đã không nói tỉ mỉ, hắn cũng không hỏi nhiều.
Lập tức, hắn lại quan tâm mục đích Lạc Hồng đến Ma Kim sơn mạch.
"Hắc hắc, lần này vi huynh cảm ứng được huyền thiên kim diễm hướng về phía hai người kia!"
Lạc Hồng lập tức đưa mắt nhìn về phía hai người dị tộc tóc xanh, mặt không thay đổi truyền âm nói.
"Ồ? Chẳng lẽ trên người hai người này cũng có Huyền Thiên Linh Bảo?"
Ánh mắt Hàn Lập lập tức sáng lên, cảm thấy rất hứng thú.
Những năm này hắn cũng không phải chỉ tu luyện, tình huống về Huyền Thiên Linh Bảo cũng đã hiểu rõ không ít.
"Cũng không hẳn, chẳng qua trên người nam tử họ Khuê kia có một tia khí tức Chân Linh, cho nên vi huynh định...
Ồ? Hàn sư đệ, trên người nữ tu Tinh tộc bên cạnh ngươi, hình như cũng có khí tức đồng nguyên!
Lần này ngươi tới làm gì?"
Lạc Hồng giờ phút này ra vẻ giật mình nói.
Chút chuyện nhỏ này Hàn Lập tất nhiên là sẽ không giấu diếm Lạc Hồng, lúc này liền đem việc giao dịch của hắn cùng với Tiêm Tiêm nói cho Lạc Hồng biết.
"Ồ? Như vậy xem ra vi huynh rất có thể là muốn đi cùng sư đệ, vậy không bằng hai bên chúng ta đồng hành, thế nào?"
Lạc Hồng thuận thế phỏng đoán nói.
"Tám chín phần là như thế, bất quá đối với ta mà nói, có thể cùng sư huynh cùng một chỗ đối phó Thánh Giai ma thú là không còn gì tốt hơn, nhưng đối với Tiêm Tiêm này... Chỉ sợ nàng sẽ không đồng ý."
Sau chuyện này Hàn Lập còn phải dựa vào nữ tử này để chữa trị Thiên Ngoại Ma Giáp, tất nhiên không thể không để ý đến ý kiến của nàng.
"Ngươi không cần lo lắng về nàng này, cứ giao cho vi huynh đối phó là được.
"Hả? Khảo thí bắt đầu rồi, chúng ta vào Ma Kim sơn mạch rồi gặp lại."
Nói chuyện một lúc, trưởng lão họ Mẫn trông coi Lôi Vân các bắt đầu kiểm tra thực lực, chỉ có người thông qua mới có thể nhận Tịch Lôi Tán, tiến vào Ma Kim sơn mạch.
Quá trình kiểm tra tất nhiên không cần nhiều lời, dù sao phụ trách chưởng quản nơi đây chỉ là một lão giả Vân tộc Hợp Thể sơ kỳ, Lạc Hồng nghiêm túc diệt hắn cũng được, chứ đừng nói là tiếp được mấy chiêu toàn lực của hắn.
Trên thực tế, khảo thí này chủ yếu nhằm vào những tu sĩ Hóa Thần kia, cho nên chờ Lạc Hồng đi ra Lôi Vân Các không lâu, tỷ muội Lục Hà có thể thông qua khảo thí, đi ra.
Vì vậy, ba người lúc này không chần chờ gì nữa, độn quang cùng nhau rời khỏi trấn.
Phi độn về phía trước vài dặm, bọn họ lần nữa chui vào trong sương mù màu xanh, không thấy bóng dáng.
Lại qua hơn hai mươi dặm, sương mù phía trước dần dần mỏng manh, tiếng sấm bên tai càng trở nên điếc tai.
Chỉ trong chốc lát, ba người liền tiến nhập một mảnh thanh quang chớp động, đầy trời đều là khu vực lôi đình.
Nơi này ngoại trừ lôi đình thì không còn gì khác!
"Cấm chế thật lợi hại, khó trách ngay cả tu sĩ Hợp Thể cũng không thể cưỡng ép xuyên qua. Có điều Kinh Lôi tiên thể của ta hẳn là ngoại lệ."
Lạc Hồng lập tức tâm niệm vừa chuyển, cũng không có đi thử sét, lật tay một cái liền lấy ra Ích Lôi Tán, cùng Lục Hà tỷ muội phi độn vào. ... Một lúc lâu sau, ba đoàn ngân quang từ một chỗ khác trong thế giới lôi đình độn ra, đi tới trên không một ngọn núi cao đen sì.
"Lạc đại ca, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Lục Vân có chút hưng phấn nói.
"Đừng vội, chúng ta ở đây chờ thêm một lát."
Lạc Hồng nhìn thế giới bị ma khí nuốt hết này, không nhanh không chậm nói.