Chương 12: Nếu như người không phải là tiểu cô của ta

Nghịch Thiên Tà Thần

Hỏa Tinh Dẫn Lực 23-12-2022 22:30:16

Ý thức của Tiêu Triệt rời khỏi Thiên Độc Châu, nhặt lên y phục nữ hài rơi trên mặt đất, sau khi tinh lọc kịch độc phía trên về lại Thiên Độc Châu, lấy tốc độ nhanh nhất cầm xiêm y lên che trên người nữ hài, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nữ hài này đến cùng là ai? Vì sao sẽ xuất hiện ở nơi này? Vì sao muốn hút máu của mình? Vì sao biết được Thiên Độc Châu? Lại thế nào tiến vào trong Thiên Độc Châu? Mấy vấn đề này, Tiêu Triệt đều hoàn toàn không nghĩ ra được đáp án. Hắn yên lặng nhìn chăm chú này nữ hài thật lâu, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên trên môi nàng, đầu ngón tay lập tức truyền đến một chút cảm giác ấm áp, không còn lạnh như băng như trước nữa, hơi thở mỏng manh cũng đều lướt qua ngón tay hắn. Những thứ này, đều rõ ràng là dấu hiệu của sinh mệnh. "Tiểu muội muội?" Tiêu Triệt lắc thân thể của nàng, lên tiếng kêu. Bất luận ở thời đại nào, tướng mạo của nữ nhân vĩnh viễn là vũ khí tư bản hùng hậu và mạnh nhất. Nếu đây không phải là một thiếu nữ xinh đẹp như tinh tinh, mà là một người quái dị liếc mắt nhìn một cái ói ba ngày thì Tiêu Triệt tuyệt đối sẽ không chút do dự dùng một cước đá nàng ra khỏi Thiên Độc Châu. Nhưng nữ hài này, chẳng những khắp nơi lộ ra thần bí, vừa rồi còn cắn ngón tay hắn, mạnh mẽ hút máu hắn, khiến hắn bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, còn quỷ dị xuất hiện trong Thiên Độc Châu, mà khi Tiêu Triệt đối mặt với nàng, nghĩ đến lại không phải nguy hiểm vừa rồi, mà là một cảm giác thương tiếc không thể áp chế. Bởi vì nữ hài này thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp làm cho người ta hoàn toàn không thể liên hệ hai từ "Nguy hiểm" cùng nàng. Thay vì nói đây là bản tính nam nhân, chi bằng nói là tiện tính của đại đa số nam nhân. Tiêu Triệt kêu gọi một hồi lâu, nữ hài cũng không hề đáp lại. Hắn lui ra phía sau vài bước, im lặng nhìn chăm chú vào nàng. Nữ hài hày, tuyệt đối không tầm thường... Tiêu Triệt thầm nghĩ trong lòng. Dựa theo vết thương trên người nàng và y phục rách nát không chịu nổi lúc nãy, độc trên người nàng cũng không phải là không cẩn thận lây dính, mà là bị người khác làm ra. Theo tuổi tác của thiếu nữ này, muốn độc giết nàng, độc bình thường nhất liền đủ rồi, nhưng đối phương lại dùng loại độc mà ngay cả hắn cũng cảm giác kinh sợ thật sâu. Người có thể bỏ ra loại kịch độc này, nhất định là một nhân vật cực kỳ đáng sợ. Càng đáng sợ hơn, toàn thân nữ hài này lây dính kịch độc như vậy, thế nhưng còn chưa có chết!! Như vậy, nữ hài này làm thế nào? Cứ để cho nàng ngủ ở trong Thiên Độc Châu sao? Tiêu Triệt suy nghĩ một lúc lâu, lặng lẽ rời khỏi Thiên Độc Châu, để nữ hài lại trong đó. Tuy rằng lúc nãy nữ hài này hút máu của hắn, nhưng dường như đó là hành vi vô ý thức, nữ hài tử xinh đẹp như vậy, thế nào cũng không phải là người ác gì đi? Lui một vạn bước nói, liền tính là người ác, tuổi tác như vậy, còn có thể mang đến nguy hiểm uy hiếp gì sao? Cũng không biết lúc nào nàng sẽ tỉnh lại. Làm hết sức tinh lọc độc trên mặt đất một phen, Tiêu Triệt bắt đầu đi trở về. Đêm khuya vắng người, chỉ có thể nghe được tiếng giẫm chân của mình. Cách bức tường sau của Tiêu Môn chưa đến một trăm bước, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đang nghênh diện đi về phía hắn. Tiêu Triệt bỗng dưng dừng lại bước chân, nhìn về phía trước... Muộn như vậy, là ai lén đi đến nơi này? Bóng người đối diện cũng đồng thời phát hiện hắn, dừng bước lại, cảnh giác hỏi: "Là ai?" Giọng nói này, khiến Tiêu Triệt lập tức trợn mắt, thất thanh nói: "Tiểu cô?" "Hả?" Bóng người đối diện thở nhẹ một tiếng, bước nhanh chạy tới gần, dưới ánh trăng hiện ra khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, chính là Tiêu Linh Tịch. Thấy rõ Tiêu Triệt, mắt đẹp của nàng trừng lớn: "Tiểu Triệt? Sao ngươi lại ở chỗ này!" "Ta..." Tiêu Triệt gãi gãi đầu: "Buổi tối ngủ không được, liền ra ngoài ngắm sao." "Ngắm sao? Đêm nay chính là đêm tân hôn của ngươi, ngươi không cùng Hạ Khuynh Nguyệt của ngươi động... Hừ, động phòng, thế nhưng chạy đến chỗ này ngắm sao!?" Tiêu Linh Tịch cầm lấy cánh tay Tiêu Triệt, vẻ mặt hờn dỗi tức giận: "Ngươi không biết nơi này rất nguy hiểm sao? Thường thường sẽ xuất hiện Huyền thú công kích người, tối như vậy nói không chừng còn có thể có người xấu xâm nhập nơi này, ngươi không cẩn thận đụng phải thì làm sao bây giờ? Ta đã nói qua với ngươi rất nhiều lần, không có ta và gia gia đi cùng, liền tính là ban ngày, cũng tuyệt đối không thể một người tới chỗ này. Ngươi vậy mà... Lại không nghe lời của ta!" Vừa nói, Tiêu Linh Tịch còn tức giận véo một cái không nhẹ không nặng trên cánh tay Tiêu Triệt, bày tỏ khiển trách. "A! đau đau đau đau!" Tiêu Triệt liên tục không ngừng kêu đau, cầu xin tha thứ: "Tiểu cô, ta biết sai rồi, lần sau nhất định không dám." "Còn muốn có lần sau!" Tiêu Linh Tịch trợn trừng đôi mắt đẹp. "... Tuyệt đối không có lần sau! Sau này có muốn đến phía sau núi, nhất định sẽ gọi tiểu cô đi cùng." Tiêu Triệt lời thề son sắt nói. Lại nói, nếu không phải ký ức của hắn nhiều hơn một đời, cũng tuyệt đối không dám một mình đến chỗ này vào buổi tối. "Vậy còn không sai biệt lắm... Không được có lần sau!" "Vậy... vì sao tiểu cô lại tới nơi này? Đều đã trễ thế này." Vẻ mặt Tiêu Triệt đầy nghi hoặc hỏi ngược lại. "Ta..." Giọng nói của Tiêu Linh Tịch nhỏ hẳn đi, trong mắt hiện ra một chút mờ mịt: "Không biết vì sao, đêm nay luôn ngủ không được, sau đó phát hiện đêm nay có rất nhiều sao sáng, liền muốn đến phía sau núi ngắm sao một chút." Tiêu Triệt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mỉm cười nói: "Trước kia, ta và tiểu cô thường xuyên lén chạy đến phía sau núi ngắm sao dó... Còn thường xuyên bị gia gia phát hiện, sau đó răn dạy một trận." "Ừ." Tiêu Linh Tịch lên tiếng trả lời, nhẹ giọng nói: "Ta cũng nghĩ tới những việc này, cho nên muốn thử một chút cảm giác ra ngoài ngắm sao một mình... Bởi vì về sau, ta có lẽ đều chỉ có thể một người, không thể lại cùng Tiểu Triệt ngắm sao nữa." "Hả? Vì sao?" "Ngu ngốc! Bởi vì Tiểu Triệt thành hôn rồi! Sau này, đương nhiên buổi tối đều phải ngủ cùng với phu nhân Khuynh Nguyệt của ngươi, đâu còn có thể lén cùng ta chạy đến phía sau núi ngắm sao chứ." Tiêu Linh Tịch chuyển mắt liếc nhìn hắn một cái, cánh môi cũng không nhịn được khẽ cong lên. "Sẽ không đâu! Chỉ cần tiểu cô nguyện ý, vô luận lúc nào, ta đều nguyện ý bồi tiểu cô tới chỗ này ngắm sao... Ngươi xem! Hiện tại ta không phải cùng tiểu cô đó sao?" Tiêu Triệt cười nói. "Ngươi còn nói nữa! Đêm tân hôn, thế nhưng một người lén lút đến phía sau núi... nha! Ngươi sẽ không phải bị Hạ Khuynh Nguyệt đuổi ra ngoài đó chứ?" Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Linh Tịch đầy giận dữ, dậm chân một cái: "Hừ, thật là quá đáng, ta đi tìm nàng ta!" "Không cần phải để ý đến nàng ta." Tiêu Triệt cầm lấy tay Tiêu Linh Tịch thật chặt: "Ta không phải bị nàng ta đuổi ra ngoài, là tự ta muốn đi ra ngoài. Có lẽ là ta không cẩn thận dự cảm được gặp được tiểu cô ở chỗ này..., chúng ta còn đi đến chỗ kia." "Hả..." Dắt tay Tiêu Linh Tịch, đón lấy hơi lạnh của gió đêm, Tiêu Triệt dẫn nàng chạy chậm về phía địa phương quen thuộc kia. Đây là một đỉnh đồi núi khá thấp, mặt trên phủ kín cỏ non mềm mại. Tiêu Triệt và Tiêu Linh Tịch sánh vai tựa vào nhau, thích ý tắm mình trong gió đêm thỉnh thoảng thổi qua, trong lòng một mảnh bình lặng an hòa. "Vốn cho rằng, sau khi Tiểu Triệt thành hôn, ta sẽ mất đi một nửa Tiểu Triệt to xác, Hạ Khuynh Nguyệt xinh đẹp như vậy, hết thảy đều tốt hơn ta, ta sợ sau khi ngươi có nàng, sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, thời gian để ý ta trở nên rất ít rất ít." Nhìn lên bầu trời đêm, gợn sóng lóng lánh trong mắt Tiêu Linh Tịch càng sáng hơn những ngôi sao kia. "Thật là, tiểu cô vậy mà không tin tưởng ta một chút nào." Tiêu Triệt tràn đầy u oán phản bác: "Rõ ràng lúc buổi sáng ta mới nói qua, ở trong lòng ta, một trăm Hạ Khuynh Nguyệt, so ra đều kém tiểu cô. Tiểu cô bức ta... không đúng, là đặt ước định với ta, ta thật sự nhớ rất rõ, cũng nhất định sẽ cam tâm tình nguyện tuân thủ..." "Sau khi thành hôn với Hạ Khuynh Nguyệt, không thể có phu nhân quên tiểu cô, không thể giảm bớt thời gian ở cùng một chỗ với tiểu cô, đối với tiểu cô cho gọi phải theo gọi mà đến giống như trước kia. Còn có một điều, tuy rằng Hạ Khuynh Nguyệt trở thành phu nhân của ta, nhưng địa vị của nàng ta ở trong lòng ta, nhất định sẽ không cao hơn tiểu cô... Cam đoan một chữ cũng không sai!" "..." Vẻ mặt Tiêu Linh Tịch ngây ngốc, ánh mắt một chút một chút trở nên mông lung mê ly: "Những cái này, ta biết kỳ thật rất quá đáng, ta cũng chỉ là... Chỉ là nói ra cho vui, ngươi thật sự vẫn luôn đặt ở trong lòng sao?" "Đương nhiên rồi." Tiêu Triệt không chút do dự gật đầu: "Bởi vì tiểu cô và gia gia, là người quan trọng nhất trong sinh mạng của ta, những người khác, bất kể ai đều kém hơn. Tiểu cô, ta cam đoan với ngươi, cho dù ta thành hôn, ngươi vĩnh viễn đều sẽ không mất đi ta, tựa như ta vĩnh viễn đều không hi vọng mất đi tiểu cô vậy." "Hi..." Tiêu Linh Tịch cười vui vẻ, hai tay nàng ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Triệt, khẽ tựa đầu vào bờ vai của hắn: "Quả nhiên Tiểu Triệt của ta ngoan nhất, nghe lời nhất." Một áng mây đen từ không trung thổi qua, tạm thời che đi trăng tròn, ánh sáng, nhất thời tối sầm đi. "Tính ra, đã thật lâu chúng ta... ừm, giống như đã vài tháng không ra ngoài ngắm sao rồi. Lúc còn nhỏ, vô luận mùa đông hay mùa hè, chúng ta đều thường xuyên lén chạy đến. Nhớ rõ có một lần vào buổi tối mùa đông, cũng là ở địa phương này, vốn bầu trời có thật nhiều sao, chúng ta ngắm thật lâu, tựa vào nhau bất tri bất giác liền ngủ... Kết quả, đêm đó vậy mà tuyết lại rơi, chúng ta ngủ nên đều bị đông cứng, lúc cha tìm được chúng ta, chúng ta đều đã biến thành hai người tuyết nhỏ. Sau lại nướng hỏa lò khoảng hai ngày, uống thật nhiều thuốc đắng mới khôi phục lại. Cha rất tức giận, nhưng lại không nỡ đánh ta, lại càng không nỡ đánh ngươi, sau đó thân thể chúng ta tốt lên, liền phạt chúng ta đi quét sạch một đống tuyết lớn." Tiêu Triệt nở nụ cười, tiếp lời nói: "Kết quả, chúng ta mới quét một lát, liền ở trong tuyết chơi tiếp, còn đắp thành một người tuyết lớn rất giống gia gia, khiến gia gia dở khóc dở cười, gia gia khẽ cười, liền quên trừng phạt chúng ta." "Ừ! Cha vẫn luôn là như vậy, bình thường nhìn qua rất hung dữ, nhưng chưa bao giờ nỡ bỏ được đánh chúng ta một chút, chỉ biết giả bộ dọa chúng ta sợ, vô luận chuyện gì, chỉ cần làm nũng một chút, liền sẽ ngoan ngoãn thuận theo chúng ta." Trên mặt Tiêu Linh Tịch lộ ra nụ cười ấm áp. "Có một lần cũng không như vậy." Nụ cười của Tiêu Triệt trở nên ái muội: "Chính là cái năm lúc ta mười hai tuổi, ngươi mười một tuổi, gia gia vì ngươi mà sửa sang lại một tiểu viện, để ngươi về sau không thể ngủ cùng với ta nữa. Ta nhớ rõ lần đó, mỗi ngày ngươi đều khóc lớn thật lâu đi cầu gia gia, thậm chí còn giận dỗi không ăn cơm, nhưng gia gia lại vô cùng cường ngạnh, chính là không để ngươi cùng ngủ một giường với ta... Thời gian lâu dài, ngươi cũng chỉ phải ngoan ngoãn nghe lời." "Này... Đó là bởi vì lúc ấy tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không hiểu!" Tiêu Linh Tịch khẽ véo nhẹ bả vai Tiêu Triệt một cái: "Có một vài chuyện, dù sao thì sau khi nữ hài tử lớn lên mới biết được, hừ." "Chuyện gì?" Tiêu Triệt mở to mắt, đầy mặt nghi hoặc. "Chính là... Chính là sau khi nam hài tử và nữ hài tử lớn lên thì không thể tiếp tục ngủ cùng một chỗ! Mới không tin ngươi không biết!" Nghĩ đến chuyện phát sinh trước đó sự, Tiêu Linh Tịch lại bổ sung một câu: "Còn có, không thể lại hôn bậy bạ giống như trước đây!" "Như vậy à..." Ánh mắt Tiêu Triệt khẽ nghiêng qua, nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người tươi đẹp dưới ánh sao của Tiêu Linh Tịch, nhẹ nhàng đưa mặt tới gần: "Nhưng, ta lúc nào cũng muốn hôn ngươi, làm sao bây giờ?" "Vậy, ngươi cưới ta!" Tiêu Linh Tịch khẽ ngẩng mặt lên, vẻ mặt đắc ý nói. "Nếu ngươi không phải tiểu cô ta, ta nhất định cưới ngươi." Tiêu Triệt không chút suy nghĩ nói. "..." Nói xong câu đó, Tiêu Triệt lập tức ngớ ra tại chỗ, vẻ mặt Tiêu Linh Tịch cũng cứng lại, ngơ ngác nhìn hắn... Giống như đồng thời bị ma pháp định thân.