Cảm nhận được bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng, đệ tử ngoại viện đến đây nghênh đón Khương Vọng cũng bắt đầu có chút bất an.
"Chẳng lẽ là Phương Bằng Cử hại Khương Vọng?"
"Chớ nói nhảm, từ trước đến nay Phương Bằng Cử vốn trượng nghĩa, làm sao lại làm loại việc này? Nhất định là hiểu lầm!"
"Ta thấy không giống... Khương sư huynh cũng không phải kẻ ngốc mặc người ta lừa gạt."
Đám người xì xào bàn tán.
"Đều là huynh đệ một nhà, ngươi đừng nói lung tung!" Đỗ Dã Hổ nhìn chằm chằm Khương Vọng, sắc mặt rất nôn nóng. Trực giác của hắn ta cho biết chuyện này không ổn, nhưng cũng không có biện pháp ngăn cản chuyện kế tiếp phát sinh.
Lăng Hà nghĩ nghĩ, lên tiếng khuyên nhủ: "Lão Tam, khoảng thời gian này chắc hẳn ngươi cũng trải qua rất nhiều chuyện, chịu không ít khổ. Không bằng trước cứ bỏ qua đã, qua mấy ngày nữa chính là ngày nội viện tuyển sinh, chuyện này liên quan đến đại sự cả đời, cần phải cẩn thận xử lý. Đám tàn phỉ Tây Sơn kia đã bị chúng ta liên thủ tiêu diệt, trong chuyện này hình như còn có ẩn tình gì đó, chúng ta cũng có thể chậm rãi thương lượng. Nếu như ngươi có oan, có hận, huynh đệ chúng ta nhất định giúp ngươi, cho dù là nháo đến Quận Đạo viện, Quốc Đạo viện, cũng sẽ không tiếc!
Nhưng mà Bằng Cử là huynh đệ uống máu tuyên thề cùng chúng ta, ta tin tưởng bên trong nhất định có hiểu lầm gì đó. Có lẽ là có người châm ngòi từ bên trong..."
"Đại ca." Khương Vọng cắt ngang y: "Ta có bao giờ là kẻ ăn không nói có? Đối với đoạn tình cảm huynh đệ này, ta quý trọng không thể ít hơn so với huynh. Cho nên hôm nay ta đã nói như vậy, chính là sự việc quả thật như vậy."
"Phương Bằng Cử!" Khương Vọng quay đầu nhìn về phía thiếu niên mặc áo gấm, chỉ một ngón tay: "Ta hi vọng sau khi mở cái rương này ra, ngươi còn có thể nói năng khí phách như vậy!"
Đám người lúc này mới chú ý tới, phía sau lưng Khương Vọng, còn có một cái rương lớn.
"Vô luận phát sinh chuyện gì, Phương Bằng Cử ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương bằng hữu!" Phương Bằng Cử chỉ sững sờ trong chớp mắt, liền xúc động nói: "Để ta đích thân nhìn xem, là chứng cứ bẩn thỉu gì, có thể khiến cho Tam ca hoài nghi huynh đệ mình!"
Gã sải bước đi đến ngoài viện, từ bên hông rút ra trường kiếm, một kiếm đẩy ra nắp hòm!
Trong rương lộ ra một người bị trói gô lại, trong miệng nhét vải rách, sau khi nhìn thấy Phương Bằng Cử biểu tình của gã vô cùng sốt ruột, liều mạng ô ô không ngừng.
Đỗ Dã Hổ cùng Lăng Hà cũng đều trầm mặc, bọn họ đều nhận ra, đây là Phương Đắc Tài, gia phó thân cận của Phương Bằng Cử.
"Ngày đó tên nô tài này của nhà ngươi đưa thiệp đến, nói ngươi hẹn ta đi Vọng Nguyệt Lâu uống rượu. Lúc ta đi ngươi còn chưa đến, gã khuyên ta uống trước mấy chén, thử một chút rượu ngon ngươi đặc biệt đưa tới. Độc bên trong rượu... Đó là Lưỡng Cách âm Dương Tán."
Độc tính vừa phát tác, liền có sơn phỉ phá cửa đánh vào... Ta tự tay diệt tặc phỉ Tây Sơn, không nghĩ tới suýt nữa lại bị một đám dư nghiệt giết chết trong thành Phong Lâm!"
Giọng nói sâu kín của Khương Vọng lại vang lên: "Cho nên chuyện thứ nhất khi ta khôi phục lại, chính là đi tìm Phương Đắc Tài."
Phương Bằng Cử chỉ trầm mặc một sát, sau một khắc liền nhanh chóng đâm trường kiếm ra.
"Súc sinh! Phương gia ta không bạc đãi ngươi. Ngươi dám cấu kết sơn phỉ, làm giả thư, hại Tam ca của ta!"
Một kiếm này vừa nhanh lại chuẩn, máu tươi bắn tung tóe. Phương Đắc Tài bỗng nhiên co quắp, trong cổ nghẹn ngào vài tiếng, cuối cùng giống như chó chết không nhúc nhích. Từ đầu tới đuôi, gã thậm chí không kịp nói một câu biện giải cho mình.
"Phương Bằng Cử!" Ở đây không ai là đồ ngu, Đỗ Dã Hổ mặc dù thô kệch, nhưng không có nghĩa là hắn ta ngu xuẩn, mắt hổ trợn lên, nộ khí dâng trào.
"Nhị ca." Phương Bằng Cử buông lỏng trường kiếm đang nhỏ máu, mặt mũi xấu hổ: "Ta... Nhất thời lửa giận công tâm, chỉ muốn giết tên súc sinh này giúp Tam ca hả giận!"
"Không sao." Khương Vọng nhìn Phương Bằng Cử biểu diễn xong, mới từ trong ngực giũ ra một trang giấy, phía trên có chữ viết dày đặc: "Nơi này có lời khai cùng chữ ký của Phương Đắc Tài, Bằng Cử muốn nhìn hay không?"
"Ầm!"
Phương Bằng Cử tiện tay để trường kiếm qua một bên, bỗng nhiên quỳ xuống: "Ta không nhìn cũng biết phía trên viết gì, chỉ có thể nói đám tặc phỉ Tây Sơn đáng chết kia, không biết đã tốn bao nhiêu tiền, khiến cho tên súc sinh Đắc Tài này khăng khăng một mực như thế! Nhưng mà Tam ca, huynh hãy tin tưởng ta, từ trước đến nay ta làm người thẳng thắn, chưa từng làm bất cứ hành động tiểu nhân nào. Vô luận chuyện này có nguyên nhân là gì, Phương gia ta nhất định sẽ cho huynh một lời giải thích, ta sẽ treo tiền thưởng trăm vạn, chắc chắn sẽ quét sạch phỉ tặc trăm dặm quanh đây, để rửa mối hận trong lòng Tam ca!"
Trong đám người cũng có đệ tử ngoại viện lên tiếng nói: "Đúng vậy đó Khương sư huynh, Phong Lâm ngũ hiệp các huynh đều là hảo hán, chính là niềm kiêu ngạo của ngoại viện Đạo viện thành Phong Lâm ta, tuyệt đối đừng để bị tiểu nhân châm ngòi chia rẽ!"
"Mẹ già của ta đã từng bệnh nặng, là Phương sư huynh khẳng khái giúp tiền. Ta tin tưởng huynh ấy không phải là loại người này."
Còn có người phun nước bọt lên thi thể Phương Đắc Tài: "Ác nô như thế chết không có gì đáng tiếc, thế mà dám làm bẩn thanh danh Phương sư huynh, làm xấu đi tình huynh đệ Phong Lâm ngũ hiệp. Nếu như còn sống, ta hận không thể chém cho hắn ngàn đao!"