Chương 10. -

Hệ Thống Ép Ta Thi Khoa Cử

Nhất Thất Lệnh 01-11-2024 00:27:14

Cố Lễ và Cố Tiểu Muội đứng ở mép giường, cứ trơ mắt nhìn đại ca của mình một lát thì lăn lộn, một lát thì cắn chăn, trong miệng còn lẩm bẩm nữa. Cố Lễ nhìn một lát, đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lên, nước mũi cũng chảy dài, lộc cộc chạy đến chỗ cha mình, vừa chạy vừa kêu: "Cha, không xong rồi, đại ca đần độn rồi, đại ca trở nên đần độn rồi! Cha, cha nhanh đến xem đi!" Tiếng kêu của nhóc vừa lớn, vừa tê tâm liệt phế, giống như Cố Thiệu không phải bị đần độn mà là đã chết. Một tiếng gọi này, chấn cho đầu của Cố Thiệu càng đau hơn. Vốn dĩ Cố Đại Hà đang ở trong phòng bếp nấu thuốc, nghe được lời này, bị dọa sợ đến mức thuốc cũng không nấu, vội vàng xoa xoa tay, chạy đến phòng của Cố Thiệu. Trong phòng chỉ còn lại Cố Tiểu Muội và Cố Thiệu. Cố Tiểu Muội tránh ở một bên, hơi sợ hãi nhìn Cố Thiệu ở trên giường. Cố Đại Hà đi vào nhìn sang, thấy con trai bảo bối nằm trên giường, gắt gao ôm bụng, nhíu mày. Ông gõ nhẹ lên đầu của con trai út, tức giận nói: "Con hét cái gì vậy hả." Cố Lễ sờ đầu: "Nhưng mới vừa rồi đại ca trở nên đần độn, nói mấy câu chúng ta nghe không hiểu, đúng không muội muội?" Cố Tiểu Muội nghe được Cố Lễ nhắc đến mình, yếu ớt gật đầu. Quả thật đại ca không được bình thường. Cố Đại Hà không tin con trai út, đi lên phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Thiệu Ca Nhi, thân thể của con còn khó chịu sao?" Cố Thiệu uể oải hừ hừ. Không chỉ khó chịu, hắn thiếu chút nữa muốn chết có được không? Chẳng qua những chuyện này không thể nói cho người khác, cho dù là cha hắn, quả thật Cố Thiệu không nói ra miệng được. Đầu tiên chuyện này thật mất mặt, thứ hai, nói chuyện này ra, người ta cũng không tin, có lẽ còn cảm thấy hắn trở nên đần độn, điên rồi. Nhưng nếu tin, vậy thì hắn xong đời rồi. Cho dù trên người có danh tiếng Tú tài, nhưng một khi truyền ra ngoài sẽ bị người ta thiêu chết: "Cha, con không có chuyện gì cả, chỉ là trên người có chút đau mà thôi." "Đau chỗ nào?" "Chỗ nào cũng đau." Hốc mắt Cố Thiệu tràn đầy nước mắt, cho tới bây giờ hắn chưa từng chịu khổ như thế này. Cố Đại Hà lo lắng đến mức đi qua đi lại: "Tại sao lại đau chứ?" Cố Thiệu suy nghĩ một chút, ánh mắt đau buồn: "Đại khái là học hành bận rộn, làm cho thân thể suy yếu đi." "..." Hệ thống nhếch mép, đã từng nhìn thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy. Sửa đổi ký chú, gánh nặng đường xa! Từ nhỏ bộ dạng của Cố Thiệu đã tuấn tú, không giống với đứa bé trong thôn. Cố Đại Hà và Trần Kim Liên vẫn luôn nuôi hắn như nuôi bảo bối, sau đó Cố Thiệu không muốn làm ruộng, nói mình muốn đi học, muốn thi Cử nhân, đậu Tiến sĩ. Phu thê Cố Đại Hà không nghi ngờ hắn, vội vàng tìm tiên sinh cho hắn, cho học tư thục. Chẳng qua sau khi đi học, Cố Thiệu mới phát hiện mình không thích hợp với cái này. Trái lại không phải hắn học không hiểu, chỉ là không có kiên nhẫn, không muốn học hành khổ cực làm khổ mình. Cũng may... Hôm nay Cố Thiệu đã thi đậu Tú tài.