Ngày đầu tiên Trì Thư Nhan bày sạp buôn bán, người tới rất nhiều nhưng tò mò nhìn cô và sạp hàng một cái, sau đó không hẹn mà cùng chọn chỗ khác.
"Mẹ, sao mẹ còn tin mấy cái này, hiện tại khoa học phát triển, phản đối mê tín dị đoan, cho dù xảy ra một hiện tượng siêu nhiên thì cũng có thể dùng khoa học giải thích đó." Một thanh niên hơn 30 tuổi tỏ ra không kiên nhẫn nói với một người phụ nữ hơn 60 tuổi.
Trên cổ tay người phụ nữ đeo một chuỗi phật châu, cổ mang một mảnh ngọc khắc tượng phật được sợi chỉ đỏ xuyên qua, nhìn là biết không phải người yêu thích huyền học thì chính là người tin Phật. Kiểu người lớn tuổi lại thờ phụng thần phật sẽ vô cùng dễ lừa, có đôi khi tiêu tiền cũng chỉ để an tâm mà thôi.
Đối với rất nhiều thầy bói mà nói thì nguy hiểm nhỏ, rất dễ mua bán thành công, chỉ mong trong lòng bọn họ thoải mái nên vừa nhìn thấy người phụ nữ này, rất nhiều thầy bói đã để ý.
Triệu Chí Thành tận tình khuyên nhủ mẹ mình, hiển nhiên không muốn đem số tiền vất vả kiếm được đưa cho những kẻ lừa đảo này.
Nếu thường ngày nghe anh nói như vậy, mẹ anh nhất định sẽ không làm trái ý anh, cho dù thật sự muốn xem bói, cũng là lén đi xem, anh cũng coi như không nhìn thấy.
Nhưng hôm nay lại đặc biệt, ba anh đang nằm ở trong bệnh viện, cho nên dù Triệu Chí Thành hôm nay có nói nhiều lý lẽ hơn nữa thì cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được mẹ anh.
Vẻ mặt mẹ Triệu Chí Thành lộ ra ưu phiền mà do dự nhìn vài quầy bói toán không biết nên đi vào quầy nào.
Triệu Chí Thành nhìn quanh bốn phía, tất nhiên anh đã thấy rất nhiều thầy bói đang rục rịch.
Nếu như 2 mẹ con họ còn tiếp tục do dự, nói không chừng những thầy bói kia sẽ đứng lên kéo khách, anh cười châm biếm.
Ngay dưới những ánh mắt chờ mong của rất nhiều thầy bói, anh không chút do dự kéo mẹ mình đi thẳng tới quầy hàng của Trì Thư Nhan, làm cho tất cả thầy bói nhìn muốn rơi cả mắt.
Triệu Chí Thành không lay chuyển được mẹ mình, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẵn sàng coi tiền như rác, ít nhất cũng phải tìm một người nhìn thuận mắt mới được.
"Em gái, em tính bao nhiêu tiền một quẻ." Triệu Chí Thành nhíu mày nhìn cô bé xinh đẹp trắng nõn trước mặt, cô bé này tuyệt đối không quá 18 tuổi, chỉ là ở tuổi này của cô vẫn còn đi học cấp hai cấp ba mới đúng.
"Mời ngồi, một quẻ 500 tệ."Trì Thư Nhan cong khoé môi nở nụ cười ngọt ngào, không nói tính cách trước kia của cô như thế nào, nhưng diện mạo của cô thật sự có tính lừa gạt, đôi mắt to tròn, tròng mắt đen trắng rõ ràng, làn da trắng nõn, còn mang theo vẻ bụ bẫm của trẻ con, đôi môi đỏ thắm, nhìn qua vừa dịu dàng lại xinh đẹp. Là kiểu người mà trưởng bối cực kỳ yêu thích.