Về tới chỗ ở, Vân Lang nói với Thái Tử mọi thứ đều tốt, Thái Tể rất hài lòng.
Chỉ là ông ta như cố ý né tránh thanh chùy thủ tên Hồng Ngọc mà Vân Lang đặt trước mặt, như sợ dính phải linh hồn ác ma.
Đến khi Vân Lang lần thứ ba đặt chùy thủ ngay trước mặt, Thái Tể không lờ đi được nữa, giọng điệu có hơi cáu kỉnh: " Ài, thích thì cứ giữ lấy, cớ gì phải biết rõ nguồn gốc của nó."
" Cháu chỉ muốn chùy thủ thôi, ai muốn biết câu chuyện đằng sau nó, toàn bộ câu chuyện của gia gia chỉ có chết chóc, chẳng ai thích hết."
Vân Lang biết tình thủ hiểu chuyện, là điều Thái Tể tán thưởng nhất:" Nếu đại vương vẫn còn, ngươi sẽ là thái tể được vương sủng ái nhất."
Cái từ sủng ái cấm dùng linh tinh, mấy nghìn năm trước có ý nghĩa gì không biết, chứ sau này rợn lắm, Vân Lang nghe mà rùng mình:" Nếu Thủy hoàng đế còn, cháu đã chẳng làm thái tể, chưa nói cái khác, riêng hủ hình là cháu thà đói bụng chứ không chịu rồi."
" Ta chịu hủ hình là vì ta tự nguyện, tới đời của ta đã không còn để ý nữa, cung nhân cuối cùng đã qua đời."
" Hồng Ngọc?"
Thái Tể thương cảm: " Đúng thế, nàng là nữ nhi của Hoa Đình công chúa Doanh Mạn Mạn, chùy thủ ngươi cầm trong tay là món đồ nàng thích nhất."
" Cháu nhìn trang phục với trang sức thì có vẻ còn rất trẻ, sao lại tự sát, cháu tin mọi người nhất định chiếu cố nàng rất tốt."
" Hai mươi năm không thấy ánh mặt trời, ngươi cũng sẽ tự sát."
Vân Lang nghĩ cũng phải, liền không hỏi chuyện này nữa, nghe nói Tần Thủy hoàng đế khi tuẫn táng còn có ba nhi tử, mười nữ nhi và vô số mỹ nữ từ sáu nước.
Mặc dù chuyện xấu do Hồ Hợi làm, song ngọn nguồn lại do chính bản thân Tần Thủy Hoàng, gia tộc bọn họ diệt vong kỳ thực không có gì để tiếc.
Người Tần dũng mãnh nhưng tàn độc, bất kể là Tần, Hán hay Đường đều đi vào con đường tàn sát lẫn nhau.
" Pho mát rất ngon, vì sao ngươi không ăn?" Bát của Thái Tể là mật ong rừng vàng óng phủ đầy pho mát ngà ngà, ngọt ngọt chua chua, thanh đạm, hợp với người mới ốm dậy:
Vân Lang khịt mũi:" Thì cũng giống lý do trước kia gia gia không thích ăn bột mỳ, gạo trắng để lại cho cháu thôi."
" Có không ít mà."
" Không đủ đâu, cháu ăn một miếng lại muốn ăn hai, ăn hai lại muốn ăn ba, sau khi cháu ăn hết, chúng ta thành kẻ thù, thôi thì khắc chế từ đầu."
Thái Tể bật cười, không mời Vân Lang ăn pho mát nữa, biết y cố tình để phần cho mình, lại còn cố tình nói khó nghe.
" Gia gia, cháu muốn nói chuyện này, cháu định tới Dương Lăng một chuyến, xem thiên hạ của ngụy đế thế nào."
" Nay Thượng Lâm Uyển có trọng binh canh giữ, ngươi đi ra thế nào?"
" Cháu xem rồi, Vũ Lâm, Củng vệ đều đã theo hoàng đế tới Long Thủy Nguyên, lúc này không ai chú ý tới chúng ta, cả đám thợ săn cũng không tới, là lúc tốt để ra ngoài."
Thái Tể ngần ngừ:" Ngươi còn nhỏ quá, ngoài kia rất nguy hiểm, không quên chuyện cũ chứ?"
" Chẳng phải không cần gia gia tới cháu cũng đã giết hết bọn chúng rồi sao? Gia gia yên tâm, chẳng có chuyện gì cháu không giải quyết được." Vân Lang có ý thức sinh tồn rất cao, y chẳng sợ:
Thái Tể biết tính Vân Lang rất cố chấp:" Được rồi, nhưng phải cẩn thận đấy, thấy chuyện không ổn thì phải giữ tính mạng lên hàng đầu."
Kỳ thực Thái Tể cũng biết, trong thành thị được ngụy đế cai trị rất tốt, an ninh, chứ không loạn như ở bên ngoài, Vân Lang vào được thành không có gì đáng ngại, chỉ là trong lòng có lo lắng mơ hồ, sợ Vân Lang đi rồi sẽ không quay lại nữa, dù sao y còn quá trẻ, sao kháng cự lại được cám dỗ.
Đêm tối tĩnh mĩnh, căn nhà đá sáng sủa, dầu cá voi sáng hơn dầu lợn nhiều, ngọn nến cao không ngừng có thiêu thân bay vào, Thái Tể cứ thế ngây ra nhìn quá trình thiêu thân tự sát.
Vân Lang không chịu nổi cái mùi thiêu thân cháy, chụp lồng đèn lên, thế là gian phòng liền tối đi rất nhiều.
Thái Tể không ý kiến, thời gian ông ta ngây người trầm mặc ngày càng nhiều, từ khi xác nhận Vân Lang là người kế thừa đáng tin cậy, ông ta cố ý để Vân Lang chủ đạo cuộc sống của hai người, coi như một phương thức bồi dưỡng. Ông ta không nghĩ mình còn có thể sống được bao lâu nữa, bây giờ để Vân Lang tự quyết, nếu có sai sót gì ông ta còn kịp thời bù đắp, nếu đợi khi mình chết rồi mới trao quyền, e là quá muộn.
Dùng chủy thù Từ phu nhân chế tác để vót thẻ tre là một loại lãng phí, song Vân Lang đã có "Hồng Ngọc", thứ đồ vô danh phải thoái vị.
Thói quen của y là luôn dùng thứ tốt nhất.
" Gia gia nên đi nghỉ đi, nếu mệt xỉu ra đó, cháu lại phải chăm sóc, trước khi đi ngủ nhớ uống sữa hươu, đừng chê nữa, thứ đó rất bổ." Trăng đã lên giữa trời, Thái Tể vẫn chưa ngủ, vì không có bọn thiêu thân não tàn thích chơi trò tự sát nữa, ông ta chuyển sang nhìn Vân Lang, nhìn khiến y toàn thân không thoải mái:
Thái Tể cầm hũ sữa ủ nóng trên bếp lên, nhíu mày không thích, nín hơi húp một cái hết luôn, ông ta không hề biết cái thứ pho mát mà mình rất thích ăn cũng làm từ sữa, Vân Lang nói dối là làm từ nhựa cây.
Vân Lang muốn tới huyện Dương Lăng để có cái nhìn trực tiếp nhất về nhà Hán, những điều y biết trước đây đều qua ghi chép trên thẻ sách cùng với lời kể của Thái Tể, khó mà khách quan được, vì lời của Thái Tể mang đậm góc nhìn của Đại Tần.
Từ chuyện ông ta một mực gọi Lưu Triệt là ngụy đế đủ hiểu rồi.
Kiến thức của y về nhà Hán rất hạn chế, ví như thành Trường An chính là cung thành, trong đó hoàng cung chiếm một phần ba diện tích, trú quân cùng với các loại nha môn chiếm thêm một phần nữa, còn lại là đủ các loại khách sạn cửa hiệu, dân cư rất ít, nên câu "quan lại khắp kinh đô" chính là chỉ quang cảnh tráng lệ lúc đại triều hội.
Xung quanh thành Trường An có năm tòa thành vệ tinh, trong đó thì Dương Lăng là tòa thành phồn hoa nhất, chủ yếu là vì nơi đó có mộ của Lưu Khải, phụ thân của Lưu Triệt.
Phần mộ của Lưu Khải được xây dựng hai mươi tám năm, hai mươi tám năm đó biến một cái công trường trở thành huyện thành phồn hoa.
Đây là sản vật tất yếu của quy luật kinh tế thôi, công trình kéo dài nhiều năm như thế, dẫn tới xuất hiện nhiều công trình phụ trợ, rồi một tòa thành quật khởi là chuyện tất nhiên.
Vân Lang nói muốn đi, nhưng không phải là có thể đi ngay được, còn phải đợi sức khỏe Thái Tể hồi phục, tới khi tự mình chăm lo sinh hoạt đã, thời đại này, liên lạc khó khăn, giao thông bất tiện, ra ngoài một chuyến không nhất định có nguy hiểm tới tính mạng thì nhân tố bất trắc cũng quá nhiều, cho nên xa nhà là chuyện trọng đại, cần an bài ổn thỏa rồi mới đi được.