Đứng trên đỉnh núi cao nhìn thấy thành thị của nhân gian, Vân Lang từng vô số lần suy đoán, người trong thành sinh hoạt ra sao? Kỹ nữ thanh lâu nơi đó thực sự chỉ cần dựa vào tài hoa là có thể đi tới khắp nơi? Có phải đổ trường luôn có đại hán lực lưỡng cầm gậy canh giác, cuối cùng bị anh hùng hảo hán nào đó đập phá?
Đám hoàn khố nơi đó thực sự có thể hoành hành bức hại dân đen không cần cố kỵ hậu quả sao?
Nếu được, Vân Lang rất muốn trải nghiệm cái cảm giác cưỡng đoạt dân nữ xem nó ra thế nào, đương nhiên, cuối cùng vẫn phải trả khuê nữ người ta về, khả năng phải trả thêm ít tiền ... Cho dù từng trải qua tuổi thơ gian nan thiếu thốn, Vân Lang chưa bao giờ muốn làm một người xấu.
Sinh hoạt ở một cái xã hội pháp luật không kiện toàn, muốn sống tốt, thì đầu tiên phải thực sự cường đại.
Tính ra thì ở bên kia núi, người đang đứng trên đài săn thú có lẽ mới thực sự có thể sống theo ý muốn, cả thiên hạ này, khả năng chỉ một mình hắn có tự do thực sự.
" Aaaaaaaaaaaaaaa."
Vân Lang đột nhiên đứng dậy nhổ cỏ đuôi chó đi, ngửa cổ hét một tràng dài, sau đó hùng dũng đứng bên mép núi, tụt quần, một vòi nước phun vào con suối nhỏ gần đó.
Có lẽ cơm tối của hoàng đế sẽ dùng nước ở suối này.
Nghĩ tới đó lòng Vân Lang sướng khoái vô cùng.
Vân Lang ở hậu sơn đuổi bắt nô đùa với Đại Vương nửa ngày, đến lúc trở về thì toàn thân hôi rình.
Cái thời tiết chết tiệt chẳng có tí gió nào, chỉ có vầng mặt trời đỏ rừng rực họa hại người ta, Vân Lang thấy phải tắm một phen, đi men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo do dã thú dẫm thành, cách đó không xa có một dòng suối nước nóng.
Có điều cửa suối không phải chỗ tốt để tắm rửa, nước nóng tới mức có thể làm chín thịt, Vân Lang và Thái Tể mùa đông khi nào cần luộc lợn rừng lượng lớn làm thịt khô mới tới suối nước nóng.
Nhưng nếu đi men theo suối nước nóng đi xuống khoảng ba dặm, nước nguội đi rất nhiều, đó mới là nơi tắm tốt nhất.
Vân Lang sớm tìm riêng cho mình một cái ao, y chuyên môn nhặt rất nhiều đá cuội, rồi mang tới ao thả, nên trong ao không có lấy chút bùn nào.
Mùa đông giá lạnh, trừ bọn khỉ thi thoảng còn chiếm dụng một chút, cơ bản nơi này thuộc về một mình y.
Thích nhất là trong ngày tuyết lớn lất phất ngâm mình trong suối nước nóng, thưởng thức miếng thịt khô, tiếc là không có rượu ngon, nếu không thực sự là đãi ngộ cấp thần tiên rồi.
Sợ đám thợ săn phát hiện chứ nếu không Vân Lang sớm làm luôn căn nhà ở đó.
Sớm muộn gì Vân Lang cũng làm cái nhà khác, vì ở trong gian nhà có cả bếp không phải là sáng suốt, sáng sớm ngủ dậy mũi toàn là tro đen, lại còn chóng mặt hoa mắt, đó là triệu chứng tiền trúng độc than.
Chưa tới gần ao nước thì Đại Vương dừng lại gầm khe khẽ, đó là dấu hiệu có người ngoài.
Vân Lang lập tức cảnh giác rút hai miếng da trong tai Đại Vương ra, tai nó xoay trái phải như ra đa, mắt càng lóe hung quang, trừ Vân Lang và Thái Tể ra, nó ghét rất cả mọi người.
Tim Vân Lang vọt lên tận cổ, người đi theo hoàng đế tới Thượng Lâm Uyển săn bắn không ai đơn giản hết, không phú ắt quý, người như thế không thiếu hộ vệ.
Nơi này cách ngôi nhà đá của bọn họ không xa, chỉ e bị người ta phát hiện tung tích, ai mà lại mò lên tận chỗ hẻo lánh heo hút này chứ? Nơi này làm gì có gì ngoài suối nước và đá đâu, đường đi hiểm trở, căn bản không phải là chỗ cho con người sống nên đám thợ săn tìm dã nhân cũng không tới đây? Vì sao có người, chẳng lẽ chúng phát hiện ra điều gì?
Y là một thiếu niên, còn có thể bịa đặt đối phó, chứ với dung mạo đặc thù của Thái Tể, chỉ cần người có kiến thức nhìn một cái là biết thân phận hoạn quan.
Không ai nghĩ Thái Tể là hoạn quan tiền triều, chỉ cho rằng ông ta là đào nô trong cung, vì lấy lòng hoàng đế, sẽ có vô số kẻ nối nhau truy nã Thái Tể.
Suối nước nóng nằm ở một bãi loạn thạch, nơi đó một cọng cỏ cũng không sống nổi, chỉ có nước nóng ồng ộc ngày đêm chảy qua bãi loạn thạch.
Vân Lang cúi mình thật thấp, như rắn từ từ bò tới bãi loạn thạch.
Hai nam tử áo xám dựa lưng vào cây ngáy khò khò, tùy tiện buộc đó hơn mười thớt ngựa, số ngựa này thấp nhỏ, không phải là chiến mã, nhưng đồ trang trí lại đẹp đẽ, yên ngựa chế bằng bạc, roi ngựa nhỏ nhắn buộc lụa đỏ, cùng với cả dây cương cũng có hoa văn cầu kỳ, chứng tỏ người cưỡi loại ngựa này là tùy tùng hoàng gia.
Bò qua một mô đất cao, Vân Lang nhìn thấy cái ao nước của mình, chớp mắt hai mắt mở to hơn cả chuông đồng.
Cái ao nước nóng yêu thích của Vân Lang bị người ta chiếm cứ rồi, dùng màn sa quây lại che chắn tầm nhìn, nhưng y ở trên cao nhìn xuống nên sự đề phòng đó là vô nghĩa, lúc này trong ao bảy nữ tử thân thể trắng nõn nà, vóc dáng thướt tha hoặc đầy đặn, tiếng cười đùa như chuông bạc, tiếng nước hất lên người nhau chấn động màng nhĩ.
Kích thích thị giác quá bất ngờ mạnh mẽ ùa vào trong lòng như sóng vỗ dập dờn, khiến lửa dục trong Vân Lang thoắt cái bừng cháy phừng phừng, khiến y phải ngồi thụp xuống sau đống đất. Hít sâu mấy hơi trấn tĩnh lại, đổi một tư thế thoải mái, sau đó từ từ nhô đầu lên định làm một phen quan sát nghiên cứu về sự khác biệt giữa nữ tử Đại Hán so với sau này.
Hơi nước bốc lên khiến cho mọi thứ đều trở nên mờ mờ ảo ảo, nhưng ánh mắt Vân Lang nhanh chóng tìm tiêu điểm, tất cả hình bóng khác mờ đi, chỉ còn nàng.
Ánh dương quang len qua những tán cây trên cao chiếu xuống, gió thổi bóng lay, mơn man trên thân hình mê người của nàng, da thịt óng ánh ngâm trong nước nóng ửng lên màu hồng đào, sóng nước vỗ dập dờn, mái tóc đen xõa mặt nước, che đi phần nào dáng người như mộng ảo giữa làn nước trong vắt.
Đột nhiên nàng đứng dậy lấy một cái gì đó từ thị nữ trên bờ, tức thì toàn bộ đường cong của tấm thân mỹ lệ ấy hiện ra trọn vẹn trước mắt Vân Lang, quả thực, đẹp đến mê người, đồi tuyết không quá lớn nhưng đường nét ưu mỹ căng tròn, mịn màng mà trơn láng như gốm sứ, vòng eo thon thả tôn lên đường cong của bờ mông nở nang, rốn tròn xoay như ẩn như hiện dưới mái tóc mây đen như mực đang dập dờn theo gợn sóng nước...
Thì ra nàng lấy hoa, rải cánh hoa bập bềnh, nhưng hoa sao đẹp bằng nàng.
Sau khi quan sát rất lâu, Vân Lang gian nan nuốt một ngụm nước bọt, đưa ra một kết luận cực kỳ sâu sắc ... Hai nghìn năm qua, ngoại hình của nhân loại không mấy thay đổi.
Cái đầu hồ lông lá ghé tới, cùng Vân Lang tò mò nhìn xuống dưới.
Có lẽ vì ánh mắt nó càng thêm thô bạo không biết kiêng dẽ khiến thiếu nữ ở dưới mẫn cảm phía dưới nhận ra, hoặc là do hai cái tai của nó nhô lên quá cao, một thiếu nữ đang nô đùa vô tình hình thấy thứ khả nghi.
Không ngờ thiếu nữ đó lớn gan nhặt một cục đá cuội ném vèo lên, trúng ngay đầu Đại Vương, Đại Vương bị đau tức thì đứng bậy dậy, vị vương muôn thú uy phong xuất hiện trước mắt mọi người.