" Công chúa đừng lo, Thanh Minh năm sau, Bệnh Nhi và Vân Lang có hẹn đấu một trận, tới lúc đó y sẽ hiện thân thôi." Vệ Thanh nắm tay nàng, sở dĩ hai người họ xưng hô với nhau như thế vì Vệ Thanh trước kia chính là mã phu kiêm thị vệ của Trường Bình, mỗi lần nàng ra ngoài là đều có ông ta:
" Chắc gì chứ?" Người các gia tộc ẩn thế hành sự lạ thường khó đoán, Trường Bình lắc đầu:
" Ha ha ha, người Tần khảng khái chịu chết, chết không quay đầu, y đã tự xưng là người Tần xưa, không lý nào không xuất chiến."
" Y mà không tới, dù lục ba tấc đất lên, cũng phải băm vằm thành muôn mảnh." Hoắc Khứ Bệnh đi vào nghiến răng ken két:
" Cả đám Vũ Lâm từ đầu tới cuối chẳng làm gì được y, có chắc năm sau một mình đánh bại nổi không?" Vệ Thanh cười nhạt:
" Cháu hồi tưởng lại toàn bộ quá trình, phát hiện tên đó từ đầu tới cuối làm bộ làm tịch thôi, nếu lúc đó không để ý vết thương ở mũi, dù chịu thêm vài đấm nữa, chỉ cần đấm một cú là thắng."
" Hừ, nam tử đại trượng phu, thua là thua, lần sau đánh lại là được, chẳng có gì phải hổ thẹn, miễn cưỡng kiếm lý do biện giải mới là thua thật."
Hoắc Khứ Bệnh vẫn rít lên:" Cữu phụ không biết, chủ yếu vì tên đó mũi rất đẹp, mắt rất đẹp, miệng rất đẹp, nhưng mà khuôn mặt tập hợp ba thứ đó lại chỉ muốn người ta đấm cho một phát."
Trường Bình cười gập người, vỗ giường mềm nói:" Ôi ôi ôi, cười chết đi, thiếu niên thú vị như thế không thể không gặp, năm sau các ngươi tỷ thí nhớ gọi theo ta, thực sự muốn xem một khuôn mặt thế nào mà người ta nhìn lại muốn ẩu đả."
Vệ Thanh nhìn đứa ngoại sinh mà lắc đầu, ông chẳng muốn hao tốn tâm tư ở chuyện nhà, năm sau đại quân lại rời Định Tương rồi, hoàng đế nói một câu " tặc nhân có thể xưng hùng ở đại mạc, trẫm cũng có thể", không biết năm sau bao nhiêu đồng bào máu nhuộm cát vàng.
Hai lần đại chiến Vân Trung, vẻn vẹn là kỵ binh dưới Tả Cốc Lễ vương đã khiến không ít kỵ xạ quân Hán thua thiệt, tuy rốt cuộc cũng đuổi được hắn khỏi Vân Trung, nhưng chưa giải quyết được gốc rễ vấn đề.
Quân Hán bắc phạt, Hung Nô vương đem bò dê bộ tộc chạy xa, quân Hán về ải, chúng lại dẫn bò dê của bộ tộc về, với chúng mà nói chẳng có gì thay đổi, trên thảo nguyên di chuyển là chuyện thường xuyên, cần một cái là đem cả nhà đi cũng chẳng khó.
Viễn chinh với quân Hán mà nói là một việc đốt tiền lương cao bằng ngọn núi, với người Hung Nô mà nói chẳng qua chỉ là một lần chăn thả xa mà thôi.
Làm sao mới có thể dùng phương thức đơn giản nhất vì Đại Hán giải trừ uy hiếp Hung Nô? Khiến Vệ Thanh sầu bạc mái tóc.
Trong lúc Vệ Thanh bận lòng quốc gia đại sự thì Vân Lang tíu tít với gia sự, vì y muốn làm một thứ gọi là pho mát gì đó, thế là Thái Tể liền một hơi bắt về thêm ba con hươu cái nữa, thêm hai con hươu con mới sinh, vậy là trong nhà có tới sáu con hươu rồi. Vân Lang phải chặt cành cây cắm xuống đất, dùng dây mây trong rừng quấn lại, tạo thành một cái chuồng hươu đơn giản ở chảng cỏ sau nhà.
Trèo qua tảng đá lớn Đại Vương hay nằm ườn phơi nắng, phía trước liền có mảnh đất trống rất rộng, xa hơn nữa là con dốc thoai thoải dẫn tới khu rừng rậm rịt.
Bọn hươu thích sống quanh tảng đá, từ khi thấy hai con hươu nhỏ cứ hay chạy tới chơi Đại Vương mà vẫn lành lặn, thế là bọn chúng chẳng coi uy nghiêm của Đại Vương ra gì nữa, suốt ngày lởn vởn ưỡn ẹo đi qua đi lại trước mặt nó. Đại Vương chỉ lười biếng nằm trên tảng đá liếm láp bộ lông mượt mà, chẳng thèm nhấc mí mắt ban cho chúng cái nhìn ân huệ.
Cho tới khi một con hươu đực hoang ngửi thấy mùi hươu cái xông vào chuồng ngửi mông làm chúng vừa kêu vừa chạy khắp nơi, bị Đại Vương trong nhà thình lình xông ra phân thây, đàn hươu mới ý thức được, hổ không phải thứ vô hại như chúng thấy, bắt đầu có ý thức tránh xa nó.
Nuôi hươu kỳ thực là một nghề không tệ, Thái Tể sức khỏe hư nhược sợ lạnh, mỗi ngày cần một chén máu hươu, Vân Lang thì cần đàn hươu cung cấp da hươu, để chế tác nhiều thứ.
Đến khi có hai cái ba lô da hươu đẹp đẽ xuất hiện trước mặt Thái Tể, ông ta không nhịn được, nhắc nhở:" Ngươi là người làm đại sự đấy."
" Chẳng lẽ ba lô không đẹp? Gia gia xem, có thể cho tất cả món đồ lặt vặt vào, vì đeo lên cả hai vai, cho nên giảm nhẹ được gánh nặng cho thân thể. Đợi sau này đủ vật liệu rồi, cháu làm cho gia gia một cái lớn hơn nữa, mang được chăn, đệm, thiên hạ rộng lớn, chúng ta đi tới đâu cũng được." Vân Lang vẫn say sưa khoe khoang thành tích của mình, y cảm thấy trình độ thủ công của mình tăng lên rõ rệt:
Lúc này Thái Tể mới động lòng, gần như vồ lấy ba lô, ngồi ngây ra một lúc, vỗi đùi đét một cái:" Thứ này dùng cho hành quân tác chiến là tuyệt nhất."
" Đúng thế, gia gia thấy người như cháu lại rảnh rỗi đi làm chuyện vụn vặt ấy à? " Ài, cái lão già cả ngày mơ phục quốc, có cái ba lô thôi mà cũng liên tưởng tới chuyện này, Vân Lang nói xuôi theo ông ta, chỉ là nói câu sau là lòi đuôi:" Gia gia xem, nếu như chúng ta thêu lên hình con hổ thật đẹp, sẽ càng thêm hoàn mỹ."
Thái Tể cấp thiết hi vọng Vân Lang bắt đầu lập đại kế phản Hán phục Tần, dù không thể lập tức chấp hành ngay, cũng phần nào vỗ về trái tim một lòng hướng về Đại Tần của ông ta, ngoài ra cũng cần phải xử lý vấn đề an toàn của hoàng lăng như lửa cháy ngang mày.
Người không liên quan dưới núi ngày một nhiều, bọn họ trang bị chỉnh tề, đội ngũ chặt chẽ, thanh thế rầm rộ.
Tám nghìn kỵ binh ở hoang nguyên phóng ngựa huấn luyện, xua đuổi dã thú, trong đó đan xen Vũ Lâm quân áo choàng đỏ rực rất chói mắt.
Vô số chó săn được thả ra hoang nguyên, vô số liệp ưng ném lên trời cao.
Cờ hắc long của hoàng đế bay phần phật trong gió, dưới cờ văn nghi, võ vệ kín mít, uy thế không gì sánh bằng.
Đủ các loại cờ xí dấn trải khắp bình nguyên dưới Ly Sơn, chỉ vẻn vẹn trung quân đại trướng của hoàng đế đã là đại dương đen kịt, doanh trại trải dài tới hơn chục dặm.
Hoàng đế tới Thượng Lâm Uyển săn bắn.
Vân Lang bám trên cành cây nhìn xuống quân trận phía dưới mà bĩu môi, cái này mà nói là đi săn, chẳng bằng nói là đồ sát, khác quái gì đời sau đi câu ở cái ao nhung nhúc cả nuôi, thả mồi là nhấc cá lên đâu, vô vị.
Một đội kỵ binh rong ruổi qua lại, đuổi dã thú từ trong sơn cốc ra, từng đàn lợn rừng, hươu, dê, trâu, chó, sói, rồi cả gấu, thỏ với báo cũng kết thành một đội cuống cuồng chạy.
Con lớn con nhỏ hỗn tạp cùng một chỗ, chẳng con nào để ý tới con nào, đáng thương nhân là hai con mãng sà lớn trườn sát đất, cứ thi thoảng lại bị đủ các loại chân cẳng dẫm cho vài cái, cực kỳ thê thảm.
Trốn kỹ trong sơn cốc may ra còn có đường sống, rời sơn cốc thì còn đường chết.