" Í, đao của ta đâu? " Vân Dương kêu một tiếng thất thanh, hắn yêu cái đao hơn mạng, vậy mà vào tay chưa nửa ngày đã mất rồi, mọi người giúp hắn tìm kiếm, mãi không thấy:
Ánh mắt Vân Dương hướng về cái vách đá kia, thế là lại lần nữa hắn leo lên, lần này hắn leo hẳn lên trên vách đá, sau đó thò đầu ra: " Vân Trệ, ngươi lên đây mà xem." Vân Chiêu nghe vậy cực kỳ hưng phấn, đoán ra được chuyện gì rồi, chạy tới tóm lấy dây mây leo lên, leo rất lâu, chuẩn bị nghỉ lấy sức mới tuyệt vọng phát hiện, mình cách mặt đất chưa tới một thước ( 33cm) thể trọng đáng tự hào của y không thích hợp với môn thể thao cần sự khéo léo này.
Vân Quyển rất quen thuộc với chuyện leo trèo, nó lên được rồi, Vân Thư chỉ chậm hơn một chút chẳng mấy chốc số cái đầu nhô ra ngoài vách đá đợi Vân Chiêu ngày càng nhiều, tới ngay cả đứa bé tuổi tác không chênh lệch với y là bao cũng đã leo tới đích.
Dù sao cũng là huynh đệ cùng nhau kề vai ... ăn trộm, không ai cười Vân Chiêu, đồng loạt cổ vũ y.
Thế nên, cuối cùng Vân Chiêu cũng lên được vách đá, đó là nhờ chúng buộc dây mây vào người y kéo lên, cần tới ba người kéo, đợi y lên được, cả ba tên kéo dây thở mệt hơn chục lần mình leo.
Chuyện này không làm Vân Chiêu xấu hổ, vì y quá béo, tuổi lại nhỏ, không phải lao động nhiều như đám huynh đệ, toàn là cái cớ hợp lý, dù sao ngươi bảo một đại thiếu gia nhà địa chủ suốt ngày cùng đám trẻ con nhà nghèo leo cao bò thấp không thích hợp, lau nước trên mặt hỏi: " Đao của ngươi đâu?" Vân Dương chỉ vách đá sau lưng: " Ở đây, đao và cuốc của mọi người cũng thế." Vân Chiêu chạy tới, tức thì mặt mày hớn hở, chỉ thấy đống dụng cụ sắt bị hút chặt vào vách đá, Vân Thụ đang ra sức kéo cái cuốc của mình, dùng hết sức cũng không gỡ ra được.
Đó là tảng nam châm cực lớn.
Vân Chiêu nhìn rất rõ, trên vách núi đen xì xì toàn là đá nam châm, chỉ là bao năm bị nước xói mòn, có chỗ bị nứt ra, có chỗ thì mất một miếng lớn, lộ ra tảng đá màu vàng đất ở bên trong.
Đá nam châm bị rời ra đa phần bị hút trở lại vách núi, chỉ có rất ít mảnh nhỏ hơn, hoặc nguyên nhân ngẫu nhiên nào đó mà bị nước đẩy xuống dưới.
Đá nam châm là thứ tốt, nhưng ở trong tay nông dân thì chẳng có tác dụng gì, bởi thế mới thành trò chơi cho đám trẻ con.
Tim Vân Chiêu đập thùm thụp, xông pha nước lạnh tới vách đá nam châm, vừa vươn tay ra thì thanh chủ thủ trong lòng đã chủ động kéo y tới bên tảng đá.
Vân Dương trần truồng đã leo vào chỗ hổng của tảng đá, nhìn vào bên trong, nói với Vân Chiêu đã từ bỏ việc gỡ chùy thủ của mình: " Này, bên trong có cái động đấy." Bọn trè con kéo ùa cả tới, lần này Vân Chiêu leo lên được, lấy hơi hét một tiếng vào bên trong, tức thì tiếng vọng liên tiếp dội lại làm y ù tai, hưng phấn nói: " Trong núi rỗng." " Chắc là có bảo bối, ta phải vào xem sao. " Vân Dương lớn gan, lập tức muốn vào:
Vân Chiêu kéo hắn lại: " Cẩn thận có rắn." Vân Quyển hưng phấn giải thích: " Rắn ở trên Ngọc Sơn không cắn người đâu, có cắn cũng không có độc, nếu phát hiện ra rắn, chúng ta có món ngon để ăn." Vân Chiêu lắc đầu, nếu như người ta đã dùng đá nam châm là đại môn, nếu bảo bên trong không có cơ quan gì thì ai mà tin, dù sao y không tin.
Nhưng lúc này Vân Dương bị lòng tham làm mờ mắt rồi, làm sao chịu nghe lời Vân Chiêu nữa, lách mình một cái trần truồng vào sơn động. Vân Chiêu phải ngăn cản những đứa bé khác, vào đông vô ích, lát sau Vân Dương thò đầu ra nói: " Ném đánh lửa vào đây." Cái này Vân Chiêu không biết dùng, cũng không có, nhưng dân "leo núi chuyên nghiệp" như Vân Quyển thì sao thiếu sự chuẩn bị thế được.
Vốn cho rằng cái sơn động này có nước, hẳn phải là sơn động ẩm thấp lắm, nhưng sau khi Vân Dương đốt đống lửa lên, Vân Chiêu mới phát hiện bên trong toàn là rễ cây khô.
Đám trẻ con khác thấy vậy ùn ùn kéo vào không cản nổi, làm Vân Chiêu lo lúc rút lui không ai tiếp ứng.
Liên tục có thêm những đống lửa khác đốt lên, soi sáng sơn động, đám trẻ con liên tục thốt lên kinh ngạc, đó là sơn động cực kỳ cao lớn, trần động vách đá lởm chởm, thi thoảng có cục đá rơi xuống, mặt đất toàn là đá rơi.
Cảnh này làm Vân Chiêu rất bất an.
" Lão Bát, mọi người chậm thôi, chẳng may có chuyện thì hỏng." Đối với chuyện thăm dò bí mật, thiếu niên luôn nhiều tò mò và dũng khí hơn người trưởng thành, nhất là vào tuổi biết giá trị vật chất như Vân Dương càng khao khát, cười nhạo Vân Chiêu, hắn đã nhanh chóng làm cái đuốc đi vào sâu lơn.
Không khí trong hang động rất tươi mới, thổi khói đuốc bay tạt vào đám trẻ con phía sau, cuối cùng men theo chỗ hổng mà con suối ăn mòn bay ra ngoài.
Cầm đuốc đi rất lâu mà chưa tới điểm cuối, phía trước vẫn tối đen, nhưng gió càng lúc càng lớn.
Sơn động hẹp dần, từ độ cao bằng ngôi nhà ba tầng ở lối ra, giờ đã hạ xuống chỉ còn chưa tới một trượng, đi mãi chỉ thấy đá và đá, chẳng phát hiện ra cái gì.
Gió núi ù ù, răng Vân Dương va vào nhau cầm cập, những đứa bé khác cũng không có hứng thú mà nói ^sH chuyện nữa, lúc này nếu một ai đó hô "về thôi" là đội ngũ thám hiểm này sẽ tan nát.
May mà đi qua một ngã rẽ, không gian rộng hẳn lên, mặt đất không còn bằng phẳng nữa, mà xuất hiện rất nhiều bia đá.
" Phát tài rồi, phát tài rồi. " Vân Dương hô lớn, tựa hồ quên luôn cả cái lạnh, là đứa đầu tiên xông tới ôm lấy bia mộ lớn nhất cười khành khạch như thằng ngốc:
Truyền thống rồi, dân Quan Trung nhiều người làm nghề trộm mộ lắm, nên bọn họ chẳng mấy ky húy, nhất là hương dân bần cùng.
Nơi này thường truyền miệng với nhau, có vô số kẻ trộm mộ thành phú hộ, làm họ hâm mộ vô cùng.
Tiếng hò reo hú hét vang lên khắp sơn động, bọn trẻ con nhanh chóng chia ra xí lấy cái mộ của mình, dù sao nơi này nhiều mộ lắm, đủ để chia nhau.
Chỉ có Vân Chiêm giữ được chút tinh thần nhà khảo cổ, chưa luân lạc thành tên trộm mộ thuần túy, trước tiên muốn định giá cái mộ, phải xem chủ nhân bia mộ là ai, dùng ống tay lau bụi phủ trên bia mộ, giơ cao ngọn đuốc đọc chứ trên đó: " Vân thị ... Hiển khảo ... Vân công ... Chấn Mạnh..." (Hiển khảo: Cách xưng hô kính trọng với người cha đã mất.) Vừa nhận ra được vài chữ thì ngọn đuốc trong tay Vân Chiêu rơi xuống đất, trong lòng cuộn sóng, muốn phát cuồng, lại muốn tát vào mặt mình. Đi trộm mộ, trộm tới mộ tổ trông nhà mình, tư vị này thật khó dùng hết từ náo diễn tả.
" Phủ quân Vân húy Chính Trung ... Hiển khảo Vân môn Thiên Diệu... Vân thị ... Lương ... Vân thị ... Cách Long...
Lúc này trong sơn động mười mấy ngọn đuốc đã đốt lên, chiếu sáng rực, Vân Chiêu không cần soi đuốc cũng đọc được, càng đọc giọng càng rút, ngã bịch xuống đất, toàn thân không còn tí sức lực nào.
Vân Dương vẫn chưa hết hưng phấn, mặt đỏ như uống rượu, hai tay giơ lên trời hú như dã thú với Vân Chiêu: " Phát tài rồi." Vân Chiêu bất lực nhìn hắn: " Ngươi thích đào mộ tổ lắm à?" " Chỉ cần không phải mộ tổ của nhà chúng ta thì sợ gì. " Vân Dương dương dương đắc ý, chỉ là thấy vẻ mặt khác thường của Vân Chiêu, nụ cười ngưng bặt, sau đó mặt tái dần chỉ bia mộ: " Của nhà chúng ta à?
Vân Chiêu chưa hoàn hồn, móc trong lòng ra cái bánh hồng gói giấy chống ẩm, ăn lấy lại tinh thần: " Các ngươi vừa mới học xong Bách gia tính, chắc là nhận ra được chữ Vân chứ?"